Chủ đề đã đóng cửa
23:30 / 09.06.2015 | #31 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
@zotinh9x . Cái bài toán tính m hôm bữa tính lại hình như sai á . Tại công thức của nó là 2 mũ 31 trừ 1 trừ 31 trừ n . ( 1 tập hợp rỗng , 31 tập 1 và n tập trùng . Nếu kết quả 600 đúng thì có hơn 2 tỷ tập trùng , nên có thể 600 sai )
Red Rider
11:44 / 11.06.2015 | #32 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |

@zotinh9x . Cái bài toán tính m hôm bữa tính lại hình như sai á . Tại công thức của nó là 2 mũ 31 trừ 1 trừ 31 trừ n . ( 1 tập hợp rỗng , 31 tập 1 và n tập trùng . Nếu kết q

khủng bố “chung tình”, hấp diêm trí tuệ
12:27 / 11.06.2015 | #33 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |

Bài hôm trc 900,

Red Rider
12:59 / 11.06.2015 | #34 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
Sao 1 thời gian đầy giông bão , ta sẽ up truyện
THỜI NIÊN THIẾU CỦA THÁNH GIÓNG ( ông tổ của phim thời niên thiếu của trần hạo nam )
THỜI NIÊN THIẾU CỦA THÁNH GIÓNG ( ông tổ của phim thời niên thiếu của trần hạo nam )
Red Rider
15:01 / 11.06.2015 | #35 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
Phần 1: Đường Tình Đôi Ngả.
… Lễ hội đầu xuân tại làng Phù Đổng…
Trong cái tiết trời xuân rộn ràng nắng mai này, người người diện quần áo mới đi lại và tụ họp nhau ở chợ, kẻ mua người bán thật là tấp nập và sum vầy. Trong cái không khí mới an lành đầu năm này, ai ai cũng cười nói vui vẻ, và họ chúc nhau một năm mới làm ăn được mùa, gia đình hạnh phúc, và tràn đầy niềm vui. Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, thế nhưng con mặt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía một đôi nam thanh nữ tú đang nằm tay nhau đi dạo ngắm chợ xuân. Người thanh niên đó có tên là Thiên Phúc và người thiếu nữ kia có tên là Lạc Ân. Người thanh niên kia trên người mặc bộ quần áo đã bạc mầu, vá tới mấy miếng. Còn người thiếu nữ kia thì áo vay khăn nhung lụa là, cũng thật là lạ, một kẻ thì nhìn qua có thể nói là giầu sang tột bậc, một kẻ thì bần hàn cơ cực, vậy tại vì cớ làm sao mà hai người lại có thể đến được với nhau cơ chứ. Phúc và Ân như để ý và biết được mọi người đang dòm ngó và xì xào vệ họ, thế nhưng cả hai người đã quá quên với cảnh tượng này rồi. Hai người vẫn tự nhiên, ngẩng cao đầu, nắm chặt tay nhau mà tình tứ đi bên nhau vui cảnh chợ xuân.
Cả hai người xải bước đi tới một xạp coi bói ở gần cuối chợ, cả Ân và Phúc đưa mắt nhìn thì họ thấy gương mặt của ông thầy này lạ lắm, nhất định không phải là người của Làng. Phúc và Ân để ý thấy trên người ông thầy này ăn mặc khá là tươm tất sạch sẽ, dáng mặt cũng thanh cao nhã nhặn, duy chỉ có một điều là cả cái xạp này không có ai. Ân vốn là người ham mê bói toán, cô quay ra nói với Phúc:
- Anh à, hay mình vô coi bói đi?
Phúc nhìn Ân nói:
- Em suốt ngày phung phí tiền vào mấy việc không đâu à.
Ân giọng nũng nịu làm mặt dễ thương, cô nói:
- Đi mà anh … đi mà…
Phúc thở dài, cậu ta mỉm cười đưa tay lên vuốt má Ân rồi nói:
- Thôi được rồi, coi như là mở hàng cho ông ý vậy.
Thế rồi hai người dắt tay nhau ngồi xuống cái xạp nhỏ đó, ông thày bói thấy có khách thì tươi cười chào nói:
- Chào hai cô cậu, hai cô cậu muốn coi gì nào?
Ân nhanh nhẩu nói:
- Dạ, bọn coi muốn coi tình duyên, công danh sự nghiệp sau này ạ.
Ông thầy bói liền bảo Ân đưa tay ra trước, ông thầy bói coi kĩ lòng bàn tay của Ân, sau đó ông nhìn khuôn mặt của Ân một hồi lâu, thế rồi ông ta phán:
- Cô là người xuất phát từ gia đình giấu có, sau này cô sẽ ăn sung mặc sướng, hưởng cuộc sống an nhàn cho tới năm hai mươi lăm tuổi.
Nghe đến đây thì cả Ân và Phúc có hơi ngỡ ngàng, Ân nghĩ ngợi một lúc, thế rồi cô hỏi:
- Ý thầy có phải là đến năm hai mươi lăm tuổi, con sẽ lấy anh đây và không còn được ăn sung mặc sướng nữa đúng không ạ?
Ông thầy bói lắc đầu, thế rồi ông ta chỉ tay vào đường sinh tử trên lòng bàn tay của Ân cho cả hai người coi mà nói:
- Không, đến năm hai mươi lăm tuổi thì cô sẽ chết.
Nói đến đây thì cả hai người như toát mồ hôi hột, Phúc quay qua nhìn vào mặt Ân thì có thể thấy rằng mặt cô cắt không còn giọt máu. Kể cũng đúng thôi, từ trước đến nay, mỗi khi đi coi bói, ai ai cũng nói là Ân sau này sống sung túc rồi lộc trời ban cho này nọ, nào ngờ hôm nay, ngồi đây coi bói thì ông thầy này lại phán Ân sẽ chết lúc hai mươi lăm tuổi, tức là bẩy năm sau. Phúc đưa tay mình ra nói như thể đánh lạc hướng:
- Thầy coi cho con đi ạ.
Ông thầy này cầm lấy tay Phúc, ông ta nhìn một lúc thì Phúc để ý thấy mặt ông thầy này như thất kinh, hai tay ông ta cầm tay cậu mà run lên bần bật. Ông thầy này hết nhìn xuống tay của Phúc rồi lại nhìn mặt cậu ta, trên trán ông thầy là lấm tấm mồ hôi hột. Thấy như có gì đó không phải, Phúc hỏi:
- Có chuyện gì vậy thầy?
Ông Thầy giọng run rầy cố lấy hơi nói:
- Tôi thấy, cậu không phải là con của người phàm.
Cả Ân và Phúc nghe thấy vậy thì đều kinh hãi mà chết lặng người đi, ông thầy này nói tiếp:
- Tuy dáng người cậu bé gầy, nhưng trên chỉ tay về sức khỏe lại cho thấy cậu là người có sức mạnh phi phàm. Đường công danh sau này thì lại cho thấy cậu sau này sẽ là một vị tướng sĩ. Tuy nhiên đường sống sau này cho thấy cậu bần hàn cơ cực lắm, và cậu sẽ chết vào năm ba mươi tuổi.
Nghe đến đây thì bất ngờ Phúc giật tay mình lại như không muốn nghe ông thầy này nói nữa. Ân ngồi đó im lặng hồi lâu, lúc này cô mới lên tiếng:
- Thế theo thầy thì bọn con có đến được với nhau không ạ?
Ông thầy này lắc đầu nói:
- Có duyên không nợ, đường tình đôi ngả.
Nghe xong cái câu phán đó của ông thầy bói mà cả Phúc và Ân như đờ đẫn hết cả người ra. Phúc kéo tay Ân nói nhỏ:
- Mình đi thôi em.
Thế rồi cả hai người đứng dậy, Ân móc túi ra để lại mấy đồng cho ông thầy bói, ông thầy bói cầm tiền, thế rồi ông nói vọng theo hai người:
- Tôi không biết những người khác nói về số phận hai cô cậu như thế nào, nhưng tôi không phải là người xu nịnh, thấy sao tôi nói vậy, mong cô cậu hiểu cho.
Hai người quay đầu nghe ông thầy đó nói nốt rồi lại lặng lẽ bước đi tiếp, không ai nói với ai một câu gì.
Đi được một đoạn, bỗng một cô hầu chạy hớt hải tới trước mặt cả Phúc và Ân và nói:
- Cô … cô chủ mau … mau về ngay, ông bà đang kiếm cô khắp nơi kìa …
… Lễ hội đầu xuân tại làng Phù Đổng…
Trong cái tiết trời xuân rộn ràng nắng mai này, người người diện quần áo mới đi lại và tụ họp nhau ở chợ, kẻ mua người bán thật là tấp nập và sum vầy. Trong cái không khí mới an lành đầu năm này, ai ai cũng cười nói vui vẻ, và họ chúc nhau một năm mới làm ăn được mùa, gia đình hạnh phúc, và tràn đầy niềm vui. Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, thế nhưng con mặt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía một đôi nam thanh nữ tú đang nằm tay nhau đi dạo ngắm chợ xuân. Người thanh niên đó có tên là Thiên Phúc và người thiếu nữ kia có tên là Lạc Ân. Người thanh niên kia trên người mặc bộ quần áo đã bạc mầu, vá tới mấy miếng. Còn người thiếu nữ kia thì áo vay khăn nhung lụa là, cũng thật là lạ, một kẻ thì nhìn qua có thể nói là giầu sang tột bậc, một kẻ thì bần hàn cơ cực, vậy tại vì cớ làm sao mà hai người lại có thể đến được với nhau cơ chứ. Phúc và Ân như để ý và biết được mọi người đang dòm ngó và xì xào vệ họ, thế nhưng cả hai người đã quá quên với cảnh tượng này rồi. Hai người vẫn tự nhiên, ngẩng cao đầu, nắm chặt tay nhau mà tình tứ đi bên nhau vui cảnh chợ xuân.
Cả hai người xải bước đi tới một xạp coi bói ở gần cuối chợ, cả Ân và Phúc đưa mắt nhìn thì họ thấy gương mặt của ông thầy này lạ lắm, nhất định không phải là người của Làng. Phúc và Ân để ý thấy trên người ông thầy này ăn mặc khá là tươm tất sạch sẽ, dáng mặt cũng thanh cao nhã nhặn, duy chỉ có một điều là cả cái xạp này không có ai. Ân vốn là người ham mê bói toán, cô quay ra nói với Phúc:
- Anh à, hay mình vô coi bói đi?
Phúc nhìn Ân nói:
- Em suốt ngày phung phí tiền vào mấy việc không đâu à.
Ân giọng nũng nịu làm mặt dễ thương, cô nói:
- Đi mà anh … đi mà…
Phúc thở dài, cậu ta mỉm cười đưa tay lên vuốt má Ân rồi nói:
- Thôi được rồi, coi như là mở hàng cho ông ý vậy.
Thế rồi hai người dắt tay nhau ngồi xuống cái xạp nhỏ đó, ông thày bói thấy có khách thì tươi cười chào nói:
- Chào hai cô cậu, hai cô cậu muốn coi gì nào?
Ân nhanh nhẩu nói:
- Dạ, bọn coi muốn coi tình duyên, công danh sự nghiệp sau này ạ.
Ông thầy bói liền bảo Ân đưa tay ra trước, ông thầy bói coi kĩ lòng bàn tay của Ân, sau đó ông nhìn khuôn mặt của Ân một hồi lâu, thế rồi ông ta phán:
- Cô là người xuất phát từ gia đình giấu có, sau này cô sẽ ăn sung mặc sướng, hưởng cuộc sống an nhàn cho tới năm hai mươi lăm tuổi.
Nghe đến đây thì cả Ân và Phúc có hơi ngỡ ngàng, Ân nghĩ ngợi một lúc, thế rồi cô hỏi:
- Ý thầy có phải là đến năm hai mươi lăm tuổi, con sẽ lấy anh đây và không còn được ăn sung mặc sướng nữa đúng không ạ?
Ông thầy bói lắc đầu, thế rồi ông ta chỉ tay vào đường sinh tử trên lòng bàn tay của Ân cho cả hai người coi mà nói:
- Không, đến năm hai mươi lăm tuổi thì cô sẽ chết.
Nói đến đây thì cả hai người như toát mồ hôi hột, Phúc quay qua nhìn vào mặt Ân thì có thể thấy rằng mặt cô cắt không còn giọt máu. Kể cũng đúng thôi, từ trước đến nay, mỗi khi đi coi bói, ai ai cũng nói là Ân sau này sống sung túc rồi lộc trời ban cho này nọ, nào ngờ hôm nay, ngồi đây coi bói thì ông thầy này lại phán Ân sẽ chết lúc hai mươi lăm tuổi, tức là bẩy năm sau. Phúc đưa tay mình ra nói như thể đánh lạc hướng:
- Thầy coi cho con đi ạ.
Ông thầy này cầm lấy tay Phúc, ông ta nhìn một lúc thì Phúc để ý thấy mặt ông thầy này như thất kinh, hai tay ông ta cầm tay cậu mà run lên bần bật. Ông thầy này hết nhìn xuống tay của Phúc rồi lại nhìn mặt cậu ta, trên trán ông thầy là lấm tấm mồ hôi hột. Thấy như có gì đó không phải, Phúc hỏi:
- Có chuyện gì vậy thầy?
Ông Thầy giọng run rầy cố lấy hơi nói:
- Tôi thấy, cậu không phải là con của người phàm.
Cả Ân và Phúc nghe thấy vậy thì đều kinh hãi mà chết lặng người đi, ông thầy này nói tiếp:
- Tuy dáng người cậu bé gầy, nhưng trên chỉ tay về sức khỏe lại cho thấy cậu là người có sức mạnh phi phàm. Đường công danh sau này thì lại cho thấy cậu sau này sẽ là một vị tướng sĩ. Tuy nhiên đường sống sau này cho thấy cậu bần hàn cơ cực lắm, và cậu sẽ chết vào năm ba mươi tuổi.
Nghe đến đây thì bất ngờ Phúc giật tay mình lại như không muốn nghe ông thầy này nói nữa. Ân ngồi đó im lặng hồi lâu, lúc này cô mới lên tiếng:
- Thế theo thầy thì bọn con có đến được với nhau không ạ?
Ông thầy này lắc đầu nói:
- Có duyên không nợ, đường tình đôi ngả.
Nghe xong cái câu phán đó của ông thầy bói mà cả Phúc và Ân như đờ đẫn hết cả người ra. Phúc kéo tay Ân nói nhỏ:
- Mình đi thôi em.
Thế rồi cả hai người đứng dậy, Ân móc túi ra để lại mấy đồng cho ông thầy bói, ông thầy bói cầm tiền, thế rồi ông nói vọng theo hai người:
- Tôi không biết những người khác nói về số phận hai cô cậu như thế nào, nhưng tôi không phải là người xu nịnh, thấy sao tôi nói vậy, mong cô cậu hiểu cho.
Hai người quay đầu nghe ông thầy đó nói nốt rồi lại lặng lẽ bước đi tiếp, không ai nói với ai một câu gì.
Đi được một đoạn, bỗng một cô hầu chạy hớt hải tới trước mặt cả Phúc và Ân và nói:
- Cô … cô chủ mau … mau về ngay, ông bà đang kiếm cô khắp nơi kìa …
Red Rider
15:05 / 11.06.2015 | #36 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
Phúc nghe vậy thì càng buồn thêm, thế rồi cô hỏi:
- Toàn là khách khứa của bố mẹ tôi, cớ gì mà tìm tôi chứ?
Cô hầu này vẫn thở hổn hển nói:
- Dạ … con nghe đâu … nghe đâu là coi mặt cô chủ đó … cô chủ mau về ngay đi. Nếu để ông bà phát hiện cô chủ đi với anh Phúc là không hay đó.
Nói rồi cô hầu kéo tay Ân chạy thẳng về nhà, bỏ mặc lại mình Phúc đứng đó. Ân vừa bị cô hầu kéo tay chạy, vừa quay đầu lại nhìn Phúc với đôi mắt buồn phiền vô cùng. Vậy người thanh niên có tên Thiên Phúc này là ai? Tại sao lại có duyên quen được người con gái cao sang tuyệt đẹp như vậy? và vì lí do gì mà tương lai của cậu ta lại mù mịt như vậy cơ chứ? @sakuragi
- Toàn là khách khứa của bố mẹ tôi, cớ gì mà tìm tôi chứ?
Cô hầu này vẫn thở hổn hển nói:
- Dạ … con nghe đâu … nghe đâu là coi mặt cô chủ đó … cô chủ mau về ngay đi. Nếu để ông bà phát hiện cô chủ đi với anh Phúc là không hay đó.
Nói rồi cô hầu kéo tay Ân chạy thẳng về nhà, bỏ mặc lại mình Phúc đứng đó. Ân vừa bị cô hầu kéo tay chạy, vừa quay đầu lại nhìn Phúc với đôi mắt buồn phiền vô cùng. Vậy người thanh niên có tên Thiên Phúc này là ai? Tại sao lại có duyên quen được người con gái cao sang tuyệt đẹp như vậy? và vì lí do gì mà tương lai của cậu ta lại mù mịt như vậy cơ chứ? @sakuragi
Red Rider
15:06 / 11.06.2015 | #37 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
Phần 2: Vết Chân Lạ.
Chuyện kể rằng, tại làng Phù Đổng, có một đôi vợ chồng sống hạnh phúc bên nhau, không biết họ từ đâu dạt tới. Chỉ có điều cơ cảnh bần hàn, hàng ngày người chồng phải đi làm thuê làm mướn tại các nhà giầu, còn người vợ thì ra chợ phụ giúp công việc, ngày qua ngày rau cháo nuôi nhau. Hai vợ chồng này có thể nói là ăn ở hiền lành, dù cơ cảnh bần hàn mà tình yêu của họ vẫn luôn nồng cháy và họ chưa một lần nào than trách ở trời bởi cái gia cảnh này. Duy chỉ có một điều, dù đã lớn tuổi, nhưng cả hai người vẫn không hề có lấy một mụn con. Hai người ngày ngày quanh quẩn ở túp lều tranh gần đầu làng, nhiều người biết gia cảnh cũng thương cho đôi vợ chồng mà giúp đỡ họ, dù cho không đáng là bao, nhưng tấm lòng thì lại bao la. Bên cạnh đó, cũng có nhiều kẻ ác độc mà nói rằng “cây độc không trái, gái độc không con”. Tuy bị một số người ghét bỏ và ăn nói gở mồm gở miệng như vậy, nhưng mà hai vợ chồng già này vẫn không cấu giận gì họ. Thông thường vào những dịp lễ tết, hai vợ chồng thường lên các điền thờ để cúng bái và cầu mong Thiện Phụ và Địa Mẫu thương sốt mà ban cho mình một mụn con, nhưng coi bộ kết quả là Thiên Phụ và Địa Mẫu vẫn dửng dưng quay mặt đi trước lời cầu khấn của họ mà thôi.
Cũng tại vào thời điểm này, nghe đâu quang làng Phù Đổng đang có một con quỷ dữ lộng hành. Người dân đồn đại nhau rằng con quỷ dữ này to gấp ba lần người thường, trên đầu là hai cái sừng nhọn hoắt cong cong, đầu trọc, râu dài, làn da thì đen xì đen xịt. Những người đi rừng hay những người đi về đêm khuya thường xuyên bị con quỷ nằy xé xác ăn thịt. Chính vì những lời đồn đại đó mà đa phần dân làng Phù Đổng thường về nhà ngay sau khi mặt trời lặn và hạn chế đi lại. Bên cạnh đó, những người thợ săn cũng đã hạn chế lên rừng hơn hẳn. Có vẻ như gần đây, con quỷ này đang càng ngày càng hoành hành khi mà người dân trong Làng thường xuyên phát hiện ra vô số vết chân to và vết cào lên các thân cây quanh làng. Lo cho an nguy của làng nên các bô lão đã họp bàn nhau, tu hợp thanh niên trai cháng trong làng cầm vũ khí hàng tối đi tuần tra quanh làng để bảo vệ bình yên cho người dân.
Hôm đó cũng như mọi ngày, người vợ lớn tuổi sau khi phụ giúp ở trợ xong đến gần chiều mới tan việc. Trên đường về đi ngang qua mấy thử ruộng đầu làng, nghĩ chồng mình đi làm hàng ngay vất vả lại không có gì tẩm bổ, mà đang mùa cua đồng sinh sản nên bà ta tính mò cua đồng về nấu canh cho chồng tẩm bổ. Nhưng người đàn bà này cứ đứng nhìn trời đã bắt đầu tối sợ rằng về nhà sẽ nguy hiểm. Nghĩ một thôi một hồi, suy cho cùng vũng vì thương chồng quá mà bà quyết định xuống ruộng mò cua cho chồng. Sau khi mò được kha khá, bà vội vàng mang cái rỏ tre thưa đầy ắp cua đồng đó và đồ đạc khác tiến về làng. Trời đã nhá nhem tối, người đàn bà này đi bộ một lúc đã thấy đầu làng thấp thoáng. Chợt bà hụt chân tí té, khi người đàn bà nhìn xuống thì thấy lờ mờ vết chân người khá là to. Vốn ít học và không giao tiếp nhiều, nên người đàn bà này đâu biết rằng đó là dấu chân của con quỷ dữ mà dân làng đang bàn tán và nói rằng nó đang hoành hành. Người đàn bà náy đứng đó chăm chú nhìn, thế rồi bất ngờ bà ta đặt chân mình vô ướm thử. Người đàn bà này vừa đặt chân vô thì bỗng bà ta có cảm giác như có một luồng điện chạy dọc từ dưới chân lên đến tim khiến bà ta chóng mặt khó thở lạ thường. Người đàn bà này loạng quạng đặt đồ xuống đất đồng thời bà ta cũng phải chống tay bò ra mặt đất mà thở một lúc. Sau khi lấy lại được sức lực, dù có hơi chóng mặt, nhưng người đàn bà này vẫn cố mang đồ đi thẳng về nhà vì trời đã tối rồi.
Chuyện kể rằng, tại làng Phù Đổng, có một đôi vợ chồng sống hạnh phúc bên nhau, không biết họ từ đâu dạt tới. Chỉ có điều cơ cảnh bần hàn, hàng ngày người chồng phải đi làm thuê làm mướn tại các nhà giầu, còn người vợ thì ra chợ phụ giúp công việc, ngày qua ngày rau cháo nuôi nhau. Hai vợ chồng này có thể nói là ăn ở hiền lành, dù cơ cảnh bần hàn mà tình yêu của họ vẫn luôn nồng cháy và họ chưa một lần nào than trách ở trời bởi cái gia cảnh này. Duy chỉ có một điều, dù đã lớn tuổi, nhưng cả hai người vẫn không hề có lấy một mụn con. Hai người ngày ngày quanh quẩn ở túp lều tranh gần đầu làng, nhiều người biết gia cảnh cũng thương cho đôi vợ chồng mà giúp đỡ họ, dù cho không đáng là bao, nhưng tấm lòng thì lại bao la. Bên cạnh đó, cũng có nhiều kẻ ác độc mà nói rằng “cây độc không trái, gái độc không con”. Tuy bị một số người ghét bỏ và ăn nói gở mồm gở miệng như vậy, nhưng mà hai vợ chồng già này vẫn không cấu giận gì họ. Thông thường vào những dịp lễ tết, hai vợ chồng thường lên các điền thờ để cúng bái và cầu mong Thiện Phụ và Địa Mẫu thương sốt mà ban cho mình một mụn con, nhưng coi bộ kết quả là Thiên Phụ và Địa Mẫu vẫn dửng dưng quay mặt đi trước lời cầu khấn của họ mà thôi.
Cũng tại vào thời điểm này, nghe đâu quang làng Phù Đổng đang có một con quỷ dữ lộng hành. Người dân đồn đại nhau rằng con quỷ dữ này to gấp ba lần người thường, trên đầu là hai cái sừng nhọn hoắt cong cong, đầu trọc, râu dài, làn da thì đen xì đen xịt. Những người đi rừng hay những người đi về đêm khuya thường xuyên bị con quỷ nằy xé xác ăn thịt. Chính vì những lời đồn đại đó mà đa phần dân làng Phù Đổng thường về nhà ngay sau khi mặt trời lặn và hạn chế đi lại. Bên cạnh đó, những người thợ săn cũng đã hạn chế lên rừng hơn hẳn. Có vẻ như gần đây, con quỷ này đang càng ngày càng hoành hành khi mà người dân trong Làng thường xuyên phát hiện ra vô số vết chân to và vết cào lên các thân cây quanh làng. Lo cho an nguy của làng nên các bô lão đã họp bàn nhau, tu hợp thanh niên trai cháng trong làng cầm vũ khí hàng tối đi tuần tra quanh làng để bảo vệ bình yên cho người dân.
Hôm đó cũng như mọi ngày, người vợ lớn tuổi sau khi phụ giúp ở trợ xong đến gần chiều mới tan việc. Trên đường về đi ngang qua mấy thử ruộng đầu làng, nghĩ chồng mình đi làm hàng ngay vất vả lại không có gì tẩm bổ, mà đang mùa cua đồng sinh sản nên bà ta tính mò cua đồng về nấu canh cho chồng tẩm bổ. Nhưng người đàn bà này cứ đứng nhìn trời đã bắt đầu tối sợ rằng về nhà sẽ nguy hiểm. Nghĩ một thôi một hồi, suy cho cùng vũng vì thương chồng quá mà bà quyết định xuống ruộng mò cua cho chồng. Sau khi mò được kha khá, bà vội vàng mang cái rỏ tre thưa đầy ắp cua đồng đó và đồ đạc khác tiến về làng. Trời đã nhá nhem tối, người đàn bà này đi bộ một lúc đã thấy đầu làng thấp thoáng. Chợt bà hụt chân tí té, khi người đàn bà nhìn xuống thì thấy lờ mờ vết chân người khá là to. Vốn ít học và không giao tiếp nhiều, nên người đàn bà này đâu biết rằng đó là dấu chân của con quỷ dữ mà dân làng đang bàn tán và nói rằng nó đang hoành hành. Người đàn bà náy đứng đó chăm chú nhìn, thế rồi bất ngờ bà ta đặt chân mình vô ướm thử. Người đàn bà này vừa đặt chân vô thì bỗng bà ta có cảm giác như có một luồng điện chạy dọc từ dưới chân lên đến tim khiến bà ta chóng mặt khó thở lạ thường. Người đàn bà này loạng quạng đặt đồ xuống đất đồng thời bà ta cũng phải chống tay bò ra mặt đất mà thở một lúc. Sau khi lấy lại được sức lực, dù có hơi chóng mặt, nhưng người đàn bà này vẫn cố mang đồ đi thẳng về nhà vì trời đã tối rồi.
Red Rider
15:09 / 11.06.2015 | #38 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
Về tới nhà, người chồng lo lắng hỏi:
- Bà đi đâu mà tôi tìm miết không thấy vậy?
Người đàn bà đặt đồ qua một bên nói:
- Không có gì, tôi mải bắt mấy con cua đồng cho mình ăn nên về trễ.
Người chồng nhìn vợ mình nói:
- Mình vất vả quá.
Thế nhưng khi người vợ ngồi phịch xuống đất uống hớp nước, người chồng nhìn mặt người vợ thì thấy có vẻ tái đi thì lo lắng hỏi:
- Mình làm sao thế? ốm hả?
Bà vợ lấy tay sờ thử lên trán thì thấy không nóng, nhưng toàn thân bà bây giờ thì mệt mỏi giã giời lắm, bà ta liền nói:
- Tôi không hề ốm mà không hiểu sao mệt quá.
Người chồng đỡ người vợ nằm ra cái giường tre cót két mà nói:
- Mình nghỉ ngơi đi, để tôi đi luộc mấy củ sắn cho mình ăn nhé.
Bà vợ nói:
- Thôi, mình ăn gì thì ăn đi, tôi ngủ trước đây, không hiểu sao mệt quá. Có gì mình nấu mấy con cua đồng đi, mai ang đi làm ăn cũng được.
Nói rồi bà vợ từ từ chìm vào giấc ngủ, ông chồng vì thương vợ vất vả cũng đắp cho vợ cái mảnh vải rách cũ kĩ, còn ông ta ra ngoài sau nhà luộc mấy củ khoai ăn đỡ.
Sau cái lần ướm thử bàn chân mình lên cái vết chân to đùng đó, mọi việc dường như diễn ra khá là lạ với bà ta. Hàng ngày bà vẫn đi làm như bình thường, nhưng chỉ có điều bà thường dễ mệt mỏi, hay tróng mặt buồn nôn vào buổi sáng, và đặc biệt là bà ta bắt đầu thèm đồ chua. Mấy người bạn thân thiết ở chợ thấy bà có những biểu hiện khác thường như vậy thì họ thường xuyên châm trọc:
- Thích nhé, cố gắng mái cuối cùng cũng dính rồi đó.
Mỗi lần mấy người bạn ở chợ trêu bà như vậy thì bà vẫn thường nói lại rằng:
- Đâu có đâu, có cố gắng gì đâu mà có được cơ chứ.
Thế nhưng rồi cái gì tới cũng phải tới, cái điều mà người đàn bà này nghĩ rằng bà ta không thể nào có con được thì nó lại trái ngược lại hoàn toàn. Bụng của bà càng ngày càng to dần ra, lúc đầu thì bà nghĩ rằng bà đang béo ra hay mắc bệnh chướng bụng gì gì đó và ngay cả chồng bà cũng vậy. Tuy nhiên, chỉ sau có một tháng thì bụng bà đã như người có chửa ngoài ba tháng vậy. Nghi ngờ rằng có chuyện gì đó không ổn, người chồng bền đưa vợ mình tới một thầy lang trong làng.
Sauk hi xem sét, bắt mạch và nghe người vợ kể về các chiệu trứng mà bà gặp phải thì người thầy lang này khẳng định rằng:
- Tôi chắc chắn rằng bà đã có mang ngoài ba tháng rồi.
Nghe thầy lang nói vậy thì cả hai vợ chồng đều trố mắt há hốc mồm ngạc nhiên. Người vợ hỏi:
- Thầy có giám chắc không ạ?
Người thầy lang này nói như đinh đóng cột:
- Tôi cam đoan với bà là bà đã có thai, không chỉ dựa vào những chiệu trứng mà bà kể cho tôi nghe, mà khi bắt mạch tôi còn cảm thấy được cả nhịp đập của thai nhi nữa.
Người đà bà nghe thấy vậy thì rụng rời chân tay, “Không thể nào, không thể nào mà mình có thai được”, người đàn bà này nghĩ thầm trong đầu. Người chồng ở bên cạnh nghe thấy thầy lang nói vậy thì mừng rỡ lắm, ông ta chắp tay cúi lậy bốn phương tám hướng mà nói:
- Tạ ơn trời đất! Tạ ơn trời đất phù hộ! Cuối cùng thì hai vợ chồng con cũng đã có được một mụn con rồi.
Người chồng mừng rỡ khôn xiết, cứ liên mồm cảm tạ trời đất rồi ôm lấy bà vợ, còn bà vợ thì vẫn ngồi đó bần thần hết cả người ra mà không nói năng một câu gì. Thầy Lang nói thêm:
- Bà yên tâm, nhịp tim của thai nhi vẫn khỏe, và nhịp đập mạnh mẽ như vậy thì tôi cam đoan là con trai đó.
Người chồng nghe là con trai thì càng vui hơn nữa, thế rồi hai vợ chồng cám ơn người thầy lang rối rít và ra về.
Mấy ngày hôm sau người chồng bắt vợ ở nhà nghỉ ngơi, còn một mình ông ta thì như có nguồn động lực lớn lào mà làm việc hăng say hơn nữa đê chăm lo cho vợ mình và cả đứa con sắp trào đời nữa. Bên cạnh đó, người chồng còn chạy đi khoe khắp cả làng rằng bà vợ mình đang có thai. Khi biết được tin thì mọi người thân thiết đều tới thăm hỏi và mang chút ít gạo hay quần áo tới làm quà, còn những kẻ ác khẩu thì cũng kể từ đó mà nín lặng luôn. Ngày ngày thường có những người qua chơi với người vợ và họ tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, trong đó có cả truyện kể về con quỷ đang hoành hành quanh làng. Người vợ nghe những người trong làng kể thì càng nghe thì bà càng cảm thấy sợ hãi. Vậy là đã rõ, cái dấu chân mà bà ướm thử hôm nào trên đường về chính là dấu chân quỷ, và điều mà khiến cho người vợ còn sợ hãi hơn hẳn nữa đó là cái thai mà bà đang mang trong bụng chính là cái thai của quỷ. Người vợ càng nghe càng sởn gai ốc, mồ hôi mồ kê đầm đìa, khuôn mặt bà thì như tái đi vì sợ. Mấy bà ngồi buôn chuyện để ý sắc mặt người vợ có vẻ bất an thì họ hỏi:
- Kìa, bác làm sao thế? Bác sợ hả?
Người vợ khẽ gật đầu, lúc này một người đàn bà khác mới nói chen vô:
- Thôi chúng ta nói qua chuyện khác đi, chứ người đang mang thai không nên nói chuyện ma quỷ.
- Bà đi đâu mà tôi tìm miết không thấy vậy?
Người đàn bà đặt đồ qua một bên nói:
- Không có gì, tôi mải bắt mấy con cua đồng cho mình ăn nên về trễ.
Người chồng nhìn vợ mình nói:
- Mình vất vả quá.
Thế nhưng khi người vợ ngồi phịch xuống đất uống hớp nước, người chồng nhìn mặt người vợ thì thấy có vẻ tái đi thì lo lắng hỏi:
- Mình làm sao thế? ốm hả?
Bà vợ lấy tay sờ thử lên trán thì thấy không nóng, nhưng toàn thân bà bây giờ thì mệt mỏi giã giời lắm, bà ta liền nói:
- Tôi không hề ốm mà không hiểu sao mệt quá.
Người chồng đỡ người vợ nằm ra cái giường tre cót két mà nói:
- Mình nghỉ ngơi đi, để tôi đi luộc mấy củ sắn cho mình ăn nhé.
Bà vợ nói:
- Thôi, mình ăn gì thì ăn đi, tôi ngủ trước đây, không hiểu sao mệt quá. Có gì mình nấu mấy con cua đồng đi, mai ang đi làm ăn cũng được.
Nói rồi bà vợ từ từ chìm vào giấc ngủ, ông chồng vì thương vợ vất vả cũng đắp cho vợ cái mảnh vải rách cũ kĩ, còn ông ta ra ngoài sau nhà luộc mấy củ khoai ăn đỡ.
Sau cái lần ướm thử bàn chân mình lên cái vết chân to đùng đó, mọi việc dường như diễn ra khá là lạ với bà ta. Hàng ngày bà vẫn đi làm như bình thường, nhưng chỉ có điều bà thường dễ mệt mỏi, hay tróng mặt buồn nôn vào buổi sáng, và đặc biệt là bà ta bắt đầu thèm đồ chua. Mấy người bạn thân thiết ở chợ thấy bà có những biểu hiện khác thường như vậy thì họ thường xuyên châm trọc:
- Thích nhé, cố gắng mái cuối cùng cũng dính rồi đó.
Mỗi lần mấy người bạn ở chợ trêu bà như vậy thì bà vẫn thường nói lại rằng:
- Đâu có đâu, có cố gắng gì đâu mà có được cơ chứ.
Thế nhưng rồi cái gì tới cũng phải tới, cái điều mà người đàn bà này nghĩ rằng bà ta không thể nào có con được thì nó lại trái ngược lại hoàn toàn. Bụng của bà càng ngày càng to dần ra, lúc đầu thì bà nghĩ rằng bà đang béo ra hay mắc bệnh chướng bụng gì gì đó và ngay cả chồng bà cũng vậy. Tuy nhiên, chỉ sau có một tháng thì bụng bà đã như người có chửa ngoài ba tháng vậy. Nghi ngờ rằng có chuyện gì đó không ổn, người chồng bền đưa vợ mình tới một thầy lang trong làng.
Sauk hi xem sét, bắt mạch và nghe người vợ kể về các chiệu trứng mà bà gặp phải thì người thầy lang này khẳng định rằng:
- Tôi chắc chắn rằng bà đã có mang ngoài ba tháng rồi.
Nghe thầy lang nói vậy thì cả hai vợ chồng đều trố mắt há hốc mồm ngạc nhiên. Người vợ hỏi:
- Thầy có giám chắc không ạ?
Người thầy lang này nói như đinh đóng cột:
- Tôi cam đoan với bà là bà đã có thai, không chỉ dựa vào những chiệu trứng mà bà kể cho tôi nghe, mà khi bắt mạch tôi còn cảm thấy được cả nhịp đập của thai nhi nữa.
Người đà bà nghe thấy vậy thì rụng rời chân tay, “Không thể nào, không thể nào mà mình có thai được”, người đàn bà này nghĩ thầm trong đầu. Người chồng ở bên cạnh nghe thấy thầy lang nói vậy thì mừng rỡ lắm, ông ta chắp tay cúi lậy bốn phương tám hướng mà nói:
- Tạ ơn trời đất! Tạ ơn trời đất phù hộ! Cuối cùng thì hai vợ chồng con cũng đã có được một mụn con rồi.
Người chồng mừng rỡ khôn xiết, cứ liên mồm cảm tạ trời đất rồi ôm lấy bà vợ, còn bà vợ thì vẫn ngồi đó bần thần hết cả người ra mà không nói năng một câu gì. Thầy Lang nói thêm:
- Bà yên tâm, nhịp tim của thai nhi vẫn khỏe, và nhịp đập mạnh mẽ như vậy thì tôi cam đoan là con trai đó.
Người chồng nghe là con trai thì càng vui hơn nữa, thế rồi hai vợ chồng cám ơn người thầy lang rối rít và ra về.
Mấy ngày hôm sau người chồng bắt vợ ở nhà nghỉ ngơi, còn một mình ông ta thì như có nguồn động lực lớn lào mà làm việc hăng say hơn nữa đê chăm lo cho vợ mình và cả đứa con sắp trào đời nữa. Bên cạnh đó, người chồng còn chạy đi khoe khắp cả làng rằng bà vợ mình đang có thai. Khi biết được tin thì mọi người thân thiết đều tới thăm hỏi và mang chút ít gạo hay quần áo tới làm quà, còn những kẻ ác khẩu thì cũng kể từ đó mà nín lặng luôn. Ngày ngày thường có những người qua chơi với người vợ và họ tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, trong đó có cả truyện kể về con quỷ đang hoành hành quanh làng. Người vợ nghe những người trong làng kể thì càng nghe thì bà càng cảm thấy sợ hãi. Vậy là đã rõ, cái dấu chân mà bà ướm thử hôm nào trên đường về chính là dấu chân quỷ, và điều mà khiến cho người vợ còn sợ hãi hơn hẳn nữa đó là cái thai mà bà đang mang trong bụng chính là cái thai của quỷ. Người vợ càng nghe càng sởn gai ốc, mồ hôi mồ kê đầm đìa, khuôn mặt bà thì như tái đi vì sợ. Mấy bà ngồi buôn chuyện để ý sắc mặt người vợ có vẻ bất an thì họ hỏi:
- Kìa, bác làm sao thế? Bác sợ hả?
Người vợ khẽ gật đầu, lúc này một người đàn bà khác mới nói chen vô:
- Thôi chúng ta nói qua chuyện khác đi, chứ người đang mang thai không nên nói chuyện ma quỷ.
Red Rider
15:10 / 11.06.2015 | #39 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
Thế rồi các bà lại tiếp tục lái qua chuyện khác, còn riêng người vợ thì tuy đã không còn tái mặt nhưng sâu thẳm trong thâm tâm bà ta vẫn vảng vất một nỗi lo sợ không hề bé.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cái thai này cũng phát triển nhanh hơn bình thường, chỉ sau ba tháng là người vợ đã hạ sinh một đứa bé trai khá là kháu khỉnh. Người chồng ôm đứa con vào lòng, ông ta nhìn đứa con mình mà mừng rơi cả nước mắt, đã ngoài năm mươi rồi còn gì, ông ôm chặt lấy con ngửa mặt lên giời mà nói:
- Cám ơn … cám ơn ông trời đã phù hộ.
Còn người vợ thì vẫn nằm đó, bây giờ thì bà càng lo lắng hơn nữa vì có vẻ như đứa con này của bà không phải là đứa con bình thường. Người chồng hí hửng quay qua người vợ nói:
- Mình, mình muốn đặt tên con là gì?
Người vợ lắc đầu nói:
- Tôi không biết, mình đặt đi.
Người chồng vừa bế đứa con vừa đung đưa và ngẫm nghĩ. Thế rồi ông nói:
- Đứa con này là do ông trời thương cho hai vợ chồng mình thành tâm bất lâu nay mà ban cho, hay là ta đặt tên nó là Thiên Phúc đi ha.
Người vợ mỉm cười nói:
- Tên hay đó.
Người chồng vui mừng ôm chặt lấy đứa nhóc nựng lên má nó mà nói:
- Thiên Phúc của ba, sau này lớn lên phải ráng học hành và trở thành người tốt con nha.
Người chồng thì vui sướng bao nhiêu, còn người vợ cũng tỏ vẻ vui mừng, thế nhưng trong lòng bà lại canh cánh lo lắng bây nhiêu.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cái thai này cũng phát triển nhanh hơn bình thường, chỉ sau ba tháng là người vợ đã hạ sinh một đứa bé trai khá là kháu khỉnh. Người chồng ôm đứa con vào lòng, ông ta nhìn đứa con mình mà mừng rơi cả nước mắt, đã ngoài năm mươi rồi còn gì, ông ôm chặt lấy con ngửa mặt lên giời mà nói:
- Cám ơn … cám ơn ông trời đã phù hộ.
Còn người vợ thì vẫn nằm đó, bây giờ thì bà càng lo lắng hơn nữa vì có vẻ như đứa con này của bà không phải là đứa con bình thường. Người chồng hí hửng quay qua người vợ nói:
- Mình, mình muốn đặt tên con là gì?
Người vợ lắc đầu nói:
- Tôi không biết, mình đặt đi.
Người chồng vừa bế đứa con vừa đung đưa và ngẫm nghĩ. Thế rồi ông nói:
- Đứa con này là do ông trời thương cho hai vợ chồng mình thành tâm bất lâu nay mà ban cho, hay là ta đặt tên nó là Thiên Phúc đi ha.
Người vợ mỉm cười nói:
- Tên hay đó.
Người chồng vui mừng ôm chặt lấy đứa nhóc nựng lên má nó mà nói:
- Thiên Phúc của ba, sau này lớn lên phải ráng học hành và trở thành người tốt con nha.
Người chồng thì vui sướng bao nhiêu, còn người vợ cũng tỏ vẻ vui mừng, thế nhưng trong lòng bà lại canh cánh lo lắng bây nhiêu.
Red Rider
15:14 / 11.06.2015 | #40 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Hội Cầu Mưa |
Phần 3: Quỷ Dữ Trong Bụi Tre.
Thời gian thấm thoát trôi qua mau, Thiên Phúc ngày nào còn bé tí vậy mà nhờ sự nuôi dưỡng từ nước gạo, cháo trắng, và ngô khoai sắn cũng đã tròn sáu tuổi. Hiện giờ cả hai vợ chồng nghèo đã kiếm được một công việc khá ổn định tại một gia đình giầu có trong làng, nghe đâu phú ông nhà này cũng là một người có ăn học, cũng tốt bụng. Cúng chính vì thế mà hai vợ chồng đã có công ăn việc làm ổn định và cuộc sống của họ cũng đã khá khẩm hơn bao giờ hết. Tuy chỉ có điều là hai vợ chống rất lo lắng về đứa con của họ, Thiên Phúc. Phúc càng lớn lên thì càng ít nói và ít khi cười. Điều lạ hơn đó là cấu không dễ hòa nhập với trẻ em bạn bè trong làng, lúc nào cũng chỉ lủi thủi chơi một mình. Thấy rằng Phúc cũng không phải loại ham chơi, nên ngày ngày hai vợ chồng đã xin cho Phúc việc chăn trâu của ông phú ông. Sáng ngày ra thì Phúc đi chăn trâu, tối về thì người chồng lại cố dậy cho Phúc cái chữ với hy vọng con mình sau này có thể đổi đời. Người vợ thì có lẽ đã tạm quên đi cái nỗi lo sợ ngày nào khi nghĩ rằng Phúc là đứa con của quỷ, nhìn cảnh cả gia đình ấm cúng quây quần bên nhau thì bà cảm thấy hạnh phúc tột cùng, họa chăng bà đã lầm, Phúc không phải là đứa con của quỷ, mà đơn thuần cậu ta chính là đứa con mà ông trời ban tặng cho đôi vợ chồng mà thôi.
Mọi chuyện diễn ra khá êm đềm và bình thường cho đến khi Phúc lên tám tuổi. Vào thời điểm đó, quanh làng Phủ Đổng này không biết có con ma nữ ở đâu thường dụ dỗ trẻ con cho chúng bú sữa sau đó hút tinh khí dần dần. Chả là dạo gần đây mấy đêm liên tục, một số gia đình thường phát hiện con cái của họ độ tuổi từ sáu đến mười hai thường bỏ nhà đi vào buổi đêm, đến gần sáng mới về. Khi họ hỏi con cái họ đi đâu thì không đứa nào nói gì, dù cho có đánh mắng gì gì thì chũng vẫn câm tịt. Điều kì lạ hơn nữa là mấy đứa nhóc này sau khi về nhà thì biếng ăn hẳn và thân hình gầy đi và sức khỏe cũng đi xuống dần. Dù cho có mang chúng nó đến thầy lang trong làng thì ông ta cũng không tìm ra bệnh và chỉ nói rằng cơ thể suy nhược do thiếu dinh dưỡng. Có nhiều gia đình quyết định không để yên mọi chuyện, họ đợi cho tới khi con cái họ bỏ đi thì ngay lập tức lặng lẽ đi theo sau. Thế nhưng cứ đến cái bụi tre đầu làng thấy mấy đứa nhóc này mất hút, không còn thấy tăm hơi đâu.
Tối hôm đó, khi Phúc đang đi vệ sinh ở hàng rào tre quanh túp lều tranh, dưới anh trăng mờ ảo, Phúc thấy con gái của ông phú hộ đang thơ thẩn bước đi một mình cứ như thể có ai đó dắt đi vậy. Phúc cũng chỉ vì tò mò, không hiểu đêm hôm khuya khoắt mà con nhỏ nhà phú ông còn đi đâu, nghĩ đến đây, cậu bèn lặng lẽ theo sau lưng con nhỏ đó. Quả nhiên ngay khi đi tới đầu làng con nhỏ này bèn vén bụi tre chui vào. Phúc nấp sau gốc cây gần đó ngẫm nghĩ không biết con nhỏ này chui vào bụi tre làm gì. Cứ đứng đó nghĩ ngợi và nhìn về phía cái bụi tre tối đen đó mà tự hỏi. Thế rồi chỉ vì quá tò mò, Phúc quyết định lao tới bụi tre và vén mấy cây tre ra chui vô. Ngay khi cậu vừa bước vào, Phúc vô cùng ngạc nhiên khi mà bên trong bụi tre là một khoảng đất rộng thênh thang và sáng rực lên như ban ngày. Ngồi giữa là một người đàn bà khá là trẻ tuổi, nước da trắng ngần, mái tóc dài đen mượt. Người đàn bà này đang ngồi khoanh chân, trên người là chiếc iếm đỏ đã cởi ra vắt lên đùi để lộ ra hai cặp ngực to như hai trái dưa hấu. Trên lòng bà ta là hai đứa trẻ đang say sưa đưa tay ôm ngực mà bú lấy bú để, một đứa đang bú chính là đứa con của ông phú ông. Phúc cứ đứng đó nhìn không nói một lời, toàn thân bất động, cậu ta hết nhìn người đàn bà này rồi lại nhìn năm sáu đứa trẻ khác đang say sưa nằm ngủ im lìm quanh bà ta. Người đàn bà này thấy Phúc cứ đứng đó tần ngần thì bà ta nói lời ngon ngọt:
- Con yêu … lại đây, mẹ cho con bú…
Phúc lúc đầu tiến hai bước tới, thế rồi người đàn bà này đẩy một đứa nhỏ đang bú ra mà chìa hai tay về phía trước như thể đón lấy Phúc, bên đầu ngực kia vẫn đang nhỏ sữa từng giọt trắng ngần như ngọc. Phúc bước tới mấy bước, thế nhưng ngay khi mà cậu ta chuẩn bị xa vào vòng tay của người đàn bà ngọt ngào này thì bất ngờ toàn thân cậu run lên. Thế rồi Phúc đứng khựng người lại, trước mắt cậu không còn còn là những giọt sữa trắng ngần nữa mà nó đã đổi thành những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền đất. Phúc từ từ lùi lại, hai con mắt cậu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này. Người phụ nữ này vẫn tươi cười, bà ta đưa tay ra vẫy vẫy và gọi:
- Lại đây nào con yêu, con làm sao vậy?
Mặc cho những lời dụ dỗ ngon ngọt, thế nhưng Phúc vẫn lùi lại, mặt cậu đanh lại, tay cậu ta đặt lên một cây tre gần đó. Người đàn bà này đang tươi cười thì chớt như nhận ra có điều gì đó, bỗng bà ta nắm chặt tay lại đứng phắt dậy làm cho đứa bé đag bú ở một bên ngực ngã lộn nhào. Người đàn bà này rít lên những tiếng inh tai nhức tóc, ngay lập tức đám trẻ con đang ngủ xung quang bỗng bừng tỉnh giấc mà khóc thét loạn cả lên. Chỉ trong chớp mắt, trước mặt Phúc bây giờ không còn là một người đàn bà trắng trẻo xinh xắn nữa, mà hiện nguyên hình là một con quỷ dữ với lớp da nhăn nheo, hàm răng nhọn chảy rãi, và con mắt trợn trừng.
Thời gian thấm thoát trôi qua mau, Thiên Phúc ngày nào còn bé tí vậy mà nhờ sự nuôi dưỡng từ nước gạo, cháo trắng, và ngô khoai sắn cũng đã tròn sáu tuổi. Hiện giờ cả hai vợ chồng nghèo đã kiếm được một công việc khá ổn định tại một gia đình giầu có trong làng, nghe đâu phú ông nhà này cũng là một người có ăn học, cũng tốt bụng. Cúng chính vì thế mà hai vợ chồng đã có công ăn việc làm ổn định và cuộc sống của họ cũng đã khá khẩm hơn bao giờ hết. Tuy chỉ có điều là hai vợ chống rất lo lắng về đứa con của họ, Thiên Phúc. Phúc càng lớn lên thì càng ít nói và ít khi cười. Điều lạ hơn đó là cấu không dễ hòa nhập với trẻ em bạn bè trong làng, lúc nào cũng chỉ lủi thủi chơi một mình. Thấy rằng Phúc cũng không phải loại ham chơi, nên ngày ngày hai vợ chồng đã xin cho Phúc việc chăn trâu của ông phú ông. Sáng ngày ra thì Phúc đi chăn trâu, tối về thì người chồng lại cố dậy cho Phúc cái chữ với hy vọng con mình sau này có thể đổi đời. Người vợ thì có lẽ đã tạm quên đi cái nỗi lo sợ ngày nào khi nghĩ rằng Phúc là đứa con của quỷ, nhìn cảnh cả gia đình ấm cúng quây quần bên nhau thì bà cảm thấy hạnh phúc tột cùng, họa chăng bà đã lầm, Phúc không phải là đứa con của quỷ, mà đơn thuần cậu ta chính là đứa con mà ông trời ban tặng cho đôi vợ chồng mà thôi.
Mọi chuyện diễn ra khá êm đềm và bình thường cho đến khi Phúc lên tám tuổi. Vào thời điểm đó, quanh làng Phủ Đổng này không biết có con ma nữ ở đâu thường dụ dỗ trẻ con cho chúng bú sữa sau đó hút tinh khí dần dần. Chả là dạo gần đây mấy đêm liên tục, một số gia đình thường phát hiện con cái của họ độ tuổi từ sáu đến mười hai thường bỏ nhà đi vào buổi đêm, đến gần sáng mới về. Khi họ hỏi con cái họ đi đâu thì không đứa nào nói gì, dù cho có đánh mắng gì gì thì chũng vẫn câm tịt. Điều kì lạ hơn nữa là mấy đứa nhóc này sau khi về nhà thì biếng ăn hẳn và thân hình gầy đi và sức khỏe cũng đi xuống dần. Dù cho có mang chúng nó đến thầy lang trong làng thì ông ta cũng không tìm ra bệnh và chỉ nói rằng cơ thể suy nhược do thiếu dinh dưỡng. Có nhiều gia đình quyết định không để yên mọi chuyện, họ đợi cho tới khi con cái họ bỏ đi thì ngay lập tức lặng lẽ đi theo sau. Thế nhưng cứ đến cái bụi tre đầu làng thấy mấy đứa nhóc này mất hút, không còn thấy tăm hơi đâu.
Tối hôm đó, khi Phúc đang đi vệ sinh ở hàng rào tre quanh túp lều tranh, dưới anh trăng mờ ảo, Phúc thấy con gái của ông phú hộ đang thơ thẩn bước đi một mình cứ như thể có ai đó dắt đi vậy. Phúc cũng chỉ vì tò mò, không hiểu đêm hôm khuya khoắt mà con nhỏ nhà phú ông còn đi đâu, nghĩ đến đây, cậu bèn lặng lẽ theo sau lưng con nhỏ đó. Quả nhiên ngay khi đi tới đầu làng con nhỏ này bèn vén bụi tre chui vào. Phúc nấp sau gốc cây gần đó ngẫm nghĩ không biết con nhỏ này chui vào bụi tre làm gì. Cứ đứng đó nghĩ ngợi và nhìn về phía cái bụi tre tối đen đó mà tự hỏi. Thế rồi chỉ vì quá tò mò, Phúc quyết định lao tới bụi tre và vén mấy cây tre ra chui vô. Ngay khi cậu vừa bước vào, Phúc vô cùng ngạc nhiên khi mà bên trong bụi tre là một khoảng đất rộng thênh thang và sáng rực lên như ban ngày. Ngồi giữa là một người đàn bà khá là trẻ tuổi, nước da trắng ngần, mái tóc dài đen mượt. Người đàn bà này đang ngồi khoanh chân, trên người là chiếc iếm đỏ đã cởi ra vắt lên đùi để lộ ra hai cặp ngực to như hai trái dưa hấu. Trên lòng bà ta là hai đứa trẻ đang say sưa đưa tay ôm ngực mà bú lấy bú để, một đứa đang bú chính là đứa con của ông phú ông. Phúc cứ đứng đó nhìn không nói một lời, toàn thân bất động, cậu ta hết nhìn người đàn bà này rồi lại nhìn năm sáu đứa trẻ khác đang say sưa nằm ngủ im lìm quanh bà ta. Người đàn bà này thấy Phúc cứ đứng đó tần ngần thì bà ta nói lời ngon ngọt:
- Con yêu … lại đây, mẹ cho con bú…
Phúc lúc đầu tiến hai bước tới, thế rồi người đàn bà này đẩy một đứa nhỏ đang bú ra mà chìa hai tay về phía trước như thể đón lấy Phúc, bên đầu ngực kia vẫn đang nhỏ sữa từng giọt trắng ngần như ngọc. Phúc bước tới mấy bước, thế nhưng ngay khi mà cậu ta chuẩn bị xa vào vòng tay của người đàn bà ngọt ngào này thì bất ngờ toàn thân cậu run lên. Thế rồi Phúc đứng khựng người lại, trước mắt cậu không còn còn là những giọt sữa trắng ngần nữa mà nó đã đổi thành những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền đất. Phúc từ từ lùi lại, hai con mắt cậu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này. Người phụ nữ này vẫn tươi cười, bà ta đưa tay ra vẫy vẫy và gọi:
- Lại đây nào con yêu, con làm sao vậy?
Mặc cho những lời dụ dỗ ngon ngọt, thế nhưng Phúc vẫn lùi lại, mặt cậu đanh lại, tay cậu ta đặt lên một cây tre gần đó. Người đàn bà này đang tươi cười thì chớt như nhận ra có điều gì đó, bỗng bà ta nắm chặt tay lại đứng phắt dậy làm cho đứa bé đag bú ở một bên ngực ngã lộn nhào. Người đàn bà này rít lên những tiếng inh tai nhức tóc, ngay lập tức đám trẻ con đang ngủ xung quang bỗng bừng tỉnh giấc mà khóc thét loạn cả lên. Chỉ trong chớp mắt, trước mặt Phúc bây giờ không còn là một người đàn bà trắng trẻo xinh xắn nữa, mà hiện nguyên hình là một con quỷ dữ với lớp da nhăn nheo, hàm răng nhọn chảy rãi, và con mắt trợn trừng.
Red Rider
Bạn cần phải Đăng nhập để có thể tham gia bình luận!