23:32 / 29.03.2016 | #11 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó ở nhà trông chừng đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy. Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã giống với những gì bạn nghĩ.
Trong những việc đối nhân xử thế, nên cho người ta có cơ hội để giải thích, và hãy nhẫn nại lắng nghe những lời giải thích của người ta. Có như vậy, cuộc đời chúng ta sẽ tránh được rất nhiều điều khiến ta phải hối tiếc về sau này.
Không hỏi, không nói, không giải thích đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, hoặc cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy. Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã giống với những gì bạn nghĩ.
Trong những việc đối nhân xử thế, nên cho người ta có cơ hội để giải thích, và hãy nhẫn nại lắng nghe những lời giải thích của người ta. Có như vậy, cuộc đời chúng ta sẽ tránh được rất nhiều điều khiến ta phải hối tiếc về sau này.
Không hỏi, không nói, không giải thích đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, hoặc cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
23:44 / 31.03.2016 | #12 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Truyện ngắn "Lòng Tham Của Con Người"
Ở miền núi Hô-Phu, có một người đàn bà bán
rượu tên là Wong. Một hôm, xuất hiện một vị
thiền sư đạo đức đến trọ ở gần quán, dù không có
tiền, ngài cũng được bà chủ quán tiếp đái nồng
hậu.
Vị thiền sư ở đó khoảng ba năm. Trước khi cáo
từ, ngài đào một giếng cạnh quán. Mọi người ngạc
nhiên khi một dòng nước trong vắt vọt lên, họ
nếm thử thì thấy đó là một loại rượu hảo hạng.
Từ đó, bà chủ quán trở thành nổi tiếng và giàu có.
Ít lâu sau, vị thiền sư lại ghé ngang quán, ngài hỏi
thăm bà chủ quán về giếng rượu. Bà này than
phiền:
- "Rượu tốt nhưng tôi không bao giờ có dư để dự
trử"
Vị thiền sư mỉm cười rồi lẳng lặng viết lên tường:
-"Trời đất thật bao la, nhưng lòng tham của con
người còn mênh mông hơn thế nữa. Dù không tốn
kém bà chủ vẫn có rượu để bán thế mà vẫn
không hài lòng."
Viết xong thiền sư lẳng lặng ra đi, và dòng rượu
cũng khô cạn.
Người đàn bà thay vì biết ơn và ca ngợi lòng đại
lượng của trời, bà lại than phiền vì không có nhiều
rượu để dự trử. Ðôi khi chúng ta cũng giống như
người đàn bà đó: "Có voi đòi tiên ". Kinh nghiệm
thông thường cho thấy: Ít người được thoả mãn
với chính mình, họ thường sa vào tình trạng
"Ðứng núi này trông núi nọ", và cho rằng mình
kém may mắn hơn người khác. Chúng ta thường
mang tật so sánh và hay lập lại câu: "Giá tôi được
như người này người nọ". Chúng ta quá bận tâm
với nhứng ý nghĩ viễn vông, mà quên vui hưởng
những ơn phúc hiện tại.
Mỗi người điều được Thượng Đế ban tặng những
món quà riêng biệt, nhưng chúng ta không nhận
ra, chúng ta chỉ muốn có được những thứ mà
Thượng Đế biết rằng nó không thích hợp với
chúng ta.Nếu cho bạn chọn một gia đình hạnh
phúc, nhưng đời sống vật chất thì hơi khó khăn,
sống qua ngày,không có điều kiện bon chen với
bạn bè, Và chọn một cuộc sống giàu sang, hãnh
diện và hưởng thụ, nhưng thiếu mất tình thương
cha mẹ, gia đình tan nát, chỉ có thể dùng tiền để
khỏa lấp khoảng trống trong lòng , vậy bạn sẽ
chọn con đường nào?
Ở miền núi Hô-Phu, có một người đàn bà bán
rượu tên là Wong. Một hôm, xuất hiện một vị
thiền sư đạo đức đến trọ ở gần quán, dù không có
tiền, ngài cũng được bà chủ quán tiếp đái nồng
hậu.
Vị thiền sư ở đó khoảng ba năm. Trước khi cáo
từ, ngài đào một giếng cạnh quán. Mọi người ngạc
nhiên khi một dòng nước trong vắt vọt lên, họ
nếm thử thì thấy đó là một loại rượu hảo hạng.
Từ đó, bà chủ quán trở thành nổi tiếng và giàu có.
Ít lâu sau, vị thiền sư lại ghé ngang quán, ngài hỏi
thăm bà chủ quán về giếng rượu. Bà này than
phiền:
- "Rượu tốt nhưng tôi không bao giờ có dư để dự
trử"
Vị thiền sư mỉm cười rồi lẳng lặng viết lên tường:
-"Trời đất thật bao la, nhưng lòng tham của con
người còn mênh mông hơn thế nữa. Dù không tốn
kém bà chủ vẫn có rượu để bán thế mà vẫn
không hài lòng."
Viết xong thiền sư lẳng lặng ra đi, và dòng rượu
cũng khô cạn.
Người đàn bà thay vì biết ơn và ca ngợi lòng đại
lượng của trời, bà lại than phiền vì không có nhiều
rượu để dự trử. Ðôi khi chúng ta cũng giống như
người đàn bà đó: "Có voi đòi tiên ". Kinh nghiệm
thông thường cho thấy: Ít người được thoả mãn
với chính mình, họ thường sa vào tình trạng
"Ðứng núi này trông núi nọ", và cho rằng mình
kém may mắn hơn người khác. Chúng ta thường
mang tật so sánh và hay lập lại câu: "Giá tôi được
như người này người nọ". Chúng ta quá bận tâm
với nhứng ý nghĩ viễn vông, mà quên vui hưởng
những ơn phúc hiện tại.
Mỗi người điều được Thượng Đế ban tặng những
món quà riêng biệt, nhưng chúng ta không nhận
ra, chúng ta chỉ muốn có được những thứ mà
Thượng Đế biết rằng nó không thích hợp với
chúng ta.Nếu cho bạn chọn một gia đình hạnh
phúc, nhưng đời sống vật chất thì hơi khó khăn,
sống qua ngày,không có điều kiện bon chen với
bạn bè, Và chọn một cuộc sống giàu sang, hãnh
diện và hưởng thụ, nhưng thiếu mất tình thương
cha mẹ, gia đình tan nát, chỉ có thể dùng tiền để
khỏa lấp khoảng trống trong lòng , vậy bạn sẽ
chọn con đường nào?
14:28 / 02.04.2016 | #13 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |

Con Khỉ Và Quả Táo Gỗ !
Trong khu rừng kia có một con khỉ rất hạnh phúc.
Nó tìm ăn những trái cây ngọt lịm khi đói và nằm
nghỉ ngơi khi mệt. Một ngày, con khỉ đang lang
thang bìa rừng thì thấy một ngôi nhà…
Trong ngôi nhà nhỏ bé đó, nó thấy một cái bát to
đựng toàn táo, những quả táo tuyệt đẹp. Con khỉ
liền trộm lấy một quả và chạy thật nhanh trở lại
khu rừng.
Khi đã chạy thật xa, khỉ dừng lại đưa quả táo lên
mũi ngửi nhưng chẳng thấy có mùi gì. Nó cố gắng
ăn nhưng quả táo cứng ngắc đến mức đau cả răng.
Thực ra quả táo này được làm bằng gỗ nhưng rất
đẹp và trông như thật. Những con khỉ khác nhìn
thấy quả táo cũng thèm được ăn. Con khỉ nọ thấy
thế càng giữ chặt quả táo.
Có được quả táo đẹp, con khỉ rất tự hào và hãnh
diện. Nó lang thang suốt trong rừng để khoe tài
sản quý giá của mình. Quả táo lấp lánh ánh đỏ
dưới nắng mặt trời dường như càng hoàn hảo hơn
bao giờ hết. Và con khỉ càng ôm khư khư quả táo
hơn, mặc dù cơn đói cồn cào trong bụng thúc giục
nó đi kiếm cái ăn.
Những trái cây ngọt lịm hương rừng thôi thúc con
khỉ, nhưng nó vẫn không chịu buông quả táo
trong tay - nó sợ có kẻ nào khác đang rình mò sẽ
lấy trộm mất. Thực sự, trong tâm trí con khỉ rất
mệt mỏi, nó không thể thư giãn và dành lấy vài
phút nghỉ ngơi cho mình. Nó vẫn đang cố gắng
bảo vệ quả táo.
Con khỉ vẫn tự hào vì tài sản vô giá này nhưng
bắt đầu cảm thấy ít hạnh phúc hơn. Nó tiếp tục đi
dọc theo con đường mòn trong rừng, càng ngày
càng cảm thấy quả táo nặng hơn. Thực ra bởi nó
đang mệt mỏi, đói và kiệt sức. Nó không thể trèo
lên cây để hái quả vì tay vẫn còn bận giữ quả táo.
Điều gì sẽ xảy ra nếu nó tiếp tục ôm quả táo như
vậy? Hay nó sẽ buông tay ra?
Mùi thơm của trái cây trước mặt toả hương thơm
ngát, những quả chín đỏ mọng như trêu ngươi.
Đắn đo một lúc, con khỉ quyết định buông quả
táo bằng gỗ. Nó trèo lên cây hái quả ăn, lại cảm
thấy hạnh phúc trở lại.
Đôi khi chúng ta cố gắng giữ chặt những giá trị
tưởng chừng rất lớn mà không dám cho đi, rốt
cuộc chỉ nhận lại sự mệt mỏi đến kiệt sức. Hãy
biết cho đi và bạn sẽ được nhận lại nhiều hơn thế.
Đó mới là hạnh phúc của cuộc sống.
[Like 1]: 
Duyx, thích bài này!


23:22 / 04.04.2016 | #14 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Đọc Truyện Mẹ Con Rái Cá Cảm Động
Có một vị hòa thượng trước khi xuất gia, chuyên săn bắt rái cá.
Một ngày nọ, ông vừa ra ngoài đã săn được một con rái cá.
Sau khi đã lột bộ da quý của nó, ông đặt con rái cá còn sống lên một bãi cỏ.
Buổi tối, ông quay về chỗ cũ, nhưng lại kiếm không được con rái cá.
Ông quan sát thật kĩ, phát hiện trong đám cỏ có dính một chút máu, vết máu dẫn đến một cái hang nhỏ gần đó.
Khi đến gần hang, ông ngỡ ngàng giật mình : Thì ra con rái cá chịu nỗi đau hành xác mất da, chạy về hang của mình.
Tại sao lại phải làm như thế ?
Khi ông ta lôi con rái cá đã tắt thở ra, mới phát hiện hai con rái cá con vẫn còn chưa mở mắt, chúng đang ngặm chặt xác chết khô của vú mẹ.
Nhìn cảnh tượng ấy, ông bàng hoàng và chợt ngộ ra, từ trước đến giờ ông chưa hề nghĩ đến động vật lại có tình cảm mẹ con thiêng liêng đến thế, ngay cả con người khó có thể làm tốt được. Trước lúc chết vẫn còn nghĩ đến cho con thơ bú sữa, vì sợ con mình đói.
Nghĩ tới đó, nước mắt ông rơi, cảm thấy tội lỗi, xấu hổ cho hành động của mình.
Sau cùng, ông rửa tay hoàn thiện, quyết tâm xuất gia để chuộc lại những lỗi lầm của mình.
Có một vị hòa thượng trước khi xuất gia, chuyên săn bắt rái cá.
Một ngày nọ, ông vừa ra ngoài đã săn được một con rái cá.
Sau khi đã lột bộ da quý của nó, ông đặt con rái cá còn sống lên một bãi cỏ.
Buổi tối, ông quay về chỗ cũ, nhưng lại kiếm không được con rái cá.
Ông quan sát thật kĩ, phát hiện trong đám cỏ có dính một chút máu, vết máu dẫn đến một cái hang nhỏ gần đó.
Khi đến gần hang, ông ngỡ ngàng giật mình : Thì ra con rái cá chịu nỗi đau hành xác mất da, chạy về hang của mình.
Tại sao lại phải làm như thế ?
Khi ông ta lôi con rái cá đã tắt thở ra, mới phát hiện hai con rái cá con vẫn còn chưa mở mắt, chúng đang ngặm chặt xác chết khô của vú mẹ.
Nhìn cảnh tượng ấy, ông bàng hoàng và chợt ngộ ra, từ trước đến giờ ông chưa hề nghĩ đến động vật lại có tình cảm mẹ con thiêng liêng đến thế, ngay cả con người khó có thể làm tốt được. Trước lúc chết vẫn còn nghĩ đến cho con thơ bú sữa, vì sợ con mình đói.
Nghĩ tới đó, nước mắt ông rơi, cảm thấy tội lỗi, xấu hổ cho hành động của mình.
Sau cùng, ông rửa tay hoàn thiện, quyết tâm xuất gia để chuộc lại những lỗi lầm của mình.
23:09 / 05.04.2016 | #15 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Việc Nhỏ Thôi Mà
MỘT GIA ĐÌNH GỒM HAI VỢ CHỒNG VÀ BỐN ĐỨA CON NHỎ. DỊP HÈ, HỌ CÙNG ĐI NGHỈ MÁT Ở MỘT BÃI BIỂN. BỌN TRẺ RẤT THÍCH TẮM BIỂN VÀ XÂY NHỮNG TÒA LÂU ĐÀI TRÊN CÁT. BỐ MẸ CHÚNG THUÊ MỘT CÁI LỀU NGỒI UỐNG NƯỚC TRÊN BỜ, DÕI NHÌN CÁC CON VUI ĐÙA KHÔNG QUÁ XA NGOÀI KIA PHÍA TRƯỚC MẶT.
Thế rồi họ trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta nên đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ… sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván.
Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: “ồ, tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi!”.
Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống…
Có thể xã hội đã làm cho người ta ngày càng lạnh lùng, vô cảm. Nhưng xin đừng đánh mất mình vì xã hội.
22:52 / 06.04.2016 | #16 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về
trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù
đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.
Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt
đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần
dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện
công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có
nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé
theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương
thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không
có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé
đột xuất cũng rất thấp.
Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí này, hoặc
giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Có thể nhờ
đó, mình có thể tiết kiệm được một ít tiền. Dựa
vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để
bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.
Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản
thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự
tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là
sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút
nấy.
Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp
loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự
tin đến những công ty lớn xin việc.
Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì,
lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ
chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô
nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng
tộc, không nhận người nước ngoài.
Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận
nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa
ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra
một lí do khiến cô không ngờ.
“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc,
ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến
phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi
trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực
ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là
người mà chúng tôi tìm kiếm.”
“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng
tôi?”
“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và
phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội
trốn vé”
“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì
chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một
nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên
báo như tôi sao?”
“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là
chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô
trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được
một tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô
mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác,
cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô
vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”
“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”
“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận
lí do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi
ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã
trốn được cả trăm lần rồi.”
“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng
nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”
“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai
điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi
dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó.
Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất
nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải
dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ
trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty
sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm
chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị
giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà
cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi không thể tuyển
dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước
chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không
thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”
Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận
vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu
nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể
bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ
mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về
đạo đức.
Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người,
cũng là nhân cách của một người. Một người dù
ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng
sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác.
Trên phương diện việc làm, những hành vi mất
nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, vì cái lợi nhỏ
trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc
chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn
lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải
dựa vào năng lực và chân thành của bản thân,
mất thứ gì cũng không bằng mất nhân phẩm.
trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù
đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.
Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt
đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần
dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện
công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có
nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé
theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương
thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không
có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé
đột xuất cũng rất thấp.
Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí này, hoặc
giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Có thể nhờ
đó, mình có thể tiết kiệm được một ít tiền. Dựa
vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để
bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.
Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản
thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự
tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là
sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút
nấy.
Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp
loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự
tin đến những công ty lớn xin việc.
Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì,
lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ
chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô
nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng
tộc, không nhận người nước ngoài.
Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận
nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa
ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra
một lí do khiến cô không ngờ.
“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc,
ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến
phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi
trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực
ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là
người mà chúng tôi tìm kiếm.”
“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng
tôi?”
“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và
phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội
trốn vé”
“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì
chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một
nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên
báo như tôi sao?”
“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là
chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô
trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được
một tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô
mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác,
cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô
vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”
“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”
“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận
lí do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi
ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã
trốn được cả trăm lần rồi.”
“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng
nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”
“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai
điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi
dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó.
Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất
nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải
dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ
trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty
sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm
chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị
giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà
cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi không thể tuyển
dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước
chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không
thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”
Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận
vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu
nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể
bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ
mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về
đạo đức.
Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người,
cũng là nhân cách của một người. Một người dù
ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng
sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác.
Trên phương diện việc làm, những hành vi mất
nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, vì cái lợi nhỏ
trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc
chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn
lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải
dựa vào năng lực và chân thành của bản thân,
mất thứ gì cũng không bằng mất nhân phẩm.
23:25 / 08.04.2016 | #17 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Câu Chuyện Về Bẫy Chuột
Một gia đình nông dân nọ mua một cái bẫy chuột và lắp đặt trong nhà. Chuột thấy vậy nên rất lo lắng cho sự an nguy của mình. Mỗi ngày Chuột lại càng thêm căng thẳng, đến mức gặp ai nó cũng nhờ giúp đỡ Chuột tìm đến Gà Mái tìm một lời khuyên bổ ích, nhưng Gà Mái chẳng tỏ vẻ chú ý gì, và nói “Chuyện bẫy chuột đó là chuyện của cậu, có liên quan gì đến tôi đâu! Tôi còn phải lo đẻ trứng nữa đây.” Chuột lại tìm đến Lợn, Lợn của dửng dưng “Rõ ràng cái bẫy chuột là muốn lấy mạng của cậu, đâu có phải là lấy mạng tôi đâu? Cậu nói với tôi làm gì! Tôi còn phải lo ăn để tăng kí đây.” Chuột đem chuyện nói với Bò, Bò tức giận và bảo “Bẫy chuột là để bẫy cậu, nó làm sao gây hại cho tôi được! Thôi đi chỗ khác đi, để tôi một mình, tôi đang cần điều trị bệnh mất ngủ đây.." Chuột rất hoang mang, nên sức khỏe giảm sút. Nghe được tin này thì Rắn mừng thầm, nó vốn thích thịt chuột, và lên kế hoạch sẽ tấn công bất ngờ tại tận hang chuột trong nhà người nông dân, và tranh thủ xem mặt mũi cái bẫy chuột nó ra làm sao. Nửa đêm hôm đó, người vợ nghe thấy có tiếng sập bẫy, liền vội vàng chạy ra xem. Nhưng hóa ra chiếc bẫy chuột sập vào đuôi của một con rắn. Rắn rất tức giận, và cắn vào chân bà chủ nhà. Người vợ sau khi bị Rắn cắn thì sức khỏe giảm sút rất nhanh. Người chồng phải giết con gà mái để tẩm bổ cho vợ. Nhưng bệnh tình của bà vẫn không khá lên mà ngày một nặng hơn. Rất nhiều bà con, bạn bè đến thăm. Người chồng đành phải giết lợn để thiết đãi khách, xem như một lời cảm tạ. Cuối cùng người vợ vẫn không qua khỏi và mất. Người chồng chẳng còn cách nào khách phải bán con bò để an táng cho vợ. Thế là cả Bò, Lợn, và Gà Mái đều bị chết, chỉ vì cái bẫy chuột … Lời bàn Một chiếc bẫy chuột dường như chẳng liên quan gì đến gà, lợn, bò, nhưng cuối cùng vẫn gây cho chúng những hậu quả nghiêm trọng. Chuyện đáng bàn là nếu gà, lợn, bò giúp đỡ chuột từ trước thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Gà, lợn, bò chết vì sự vô tâm – thờ ơ của mình.
[Like 1]: 
aothiensuphu, thích bài này!


23:26 / 09.04.2016 | #18 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: “Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!”.
Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.
Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.
22:39 / 13.04.2016 | #19 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Hai Cái Cây, Bạn Sẽ Chặt Cây Nào?
Thầy hỏi: "Nếu các trò lên núi chặt cây, vừa vặn trước mắt có hai gốc cây, một gốc cây to, một gốc cây nhỏ, các em sẽ chặt gốc nào?"
***
Câu hỏi vừa ra, tất cả học sinh đều nói: "Tất nhiên là chặt gốc cây to rồi."

Thầy cười cười, nói: "Gốc cây to kia chỉ là một gốc bạch dương bình thường, mà gốc cây nhỏ kia lại là một cây thông, bây giờ các em sẽ chặt cây nào?"
Chúng tôi nghĩ, cây thông tương đối trân quý, nên trả lời: "Tất nhiên sẽ chặt cây thông, bạch dương không được bao nhiêu tiền!"
Thầy mang theo nụ cười không đổi nhìn chúng tôi, hỏi: "Nếu gốc cây dương là thẳng tắp, mà cây thông lại uốn éo xiêu vẹo, các em sẽ chặt cây nào?"
Chúng tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, liền nói: "Nếu là như vậy, hay là vẫn chặt cây dương. Cây thông cong queo ngoằn ngoèo, làm gì cũng không làm được!"
Ánh mắt thầy lóe lên, chúng tôi đoán là thầy sẽ thêm điều kiện nữa, quả nhiên, thầy nói: "Cây dương tuy thẳng tắp, nhưng bởi đã lâu năm, nên phần giữa mục rỗng, lúc này, các em sẽ chặt gốc nào?"
Tuy không hiểu nổi trong hồ lô của thầy bán thuốc gì, chúng tôi vẫn từ điều kiện của thầy mà suy nghĩ, nói: "Thế thì lại chặt cây thông, cây dương ở giữa đã mục rỗng, càng không thể dùng!"
Sau đó thầy liền hỏi: "Thế nhưng dù cây thông ở giữa không mục rỗng, nhưng nó cong queo quá ghê gớm, bắt đầu chặt rất khó khăn, các em sẽ chặt gốc nào?"
Chúng tôi dứt khoát không suy nghĩ kết luận của thầy là gì nữa, liền nói: "Vậy chặt cây dương. Đều không thể dùng như nhau, đương nhiên chọn cây dễ chặt!"
Thầy không để chúng tôi thở, liền hỏi: "Thế nhưng trên cây dương có một tổ chim, mấy con chim non đang ở trong ổ, các em sẽ chặt gốc nào?" Cuối cùng, có người hỏi: "Thầy ơi! Rốt cuộc thầy muốn nói gì cho chúng em vậy? Hỏi những thứ đó làm gì vậy thầy?"
Thầy thu hồi nụ cười, nói: "Các em vì sao không tự hỏi mình, rốt cuộc là chặt cây để làm gì? Tuy điều kiện của thầy thay đổi, nhưng yếu tố cuối cùng quyết định kết quả là động cơ ban đầu của các em. Nếu muốn lấy củi, các em liền chặt cây dương; muốn làm hàng mỹ nghệ, liền chặt cây thông. Các em tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cầm theo búa lên núi chặt cây chứ?!"
Một người, chỉ khi trong nội tâm đã có mục tiêu từ trước, thì lúc làm việc mới không bị đủ loại điều kiện và hiện tượng bên ngoài mê hoặc. Mục tiêu của bạn đã rõ ràng sao? Tư tưởng thông suốt, mới có thể kiên trì.
23:06 / 22.04.2016 | #20 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Chuyện 2 Người Ăn Cắp Cừu

Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự “ST”, có nghĩa là quân trộm cắp (viết tắt từ chữ stealer).
Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ “ST” đáng nguyền rủa này.
Còn người em, anh tự nói với bản thân mình: “Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi”. Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai mẫu tự “ST” vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.
Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là người thánh thiện (saint)”.
Bạn cần phải Đăng nhập để có thể tham gia bình luận!