21:07 / 23.03.2016 | #1 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Top này sẽ thường xuyên up những câu chuyện, bài thơ hay có ý nghĩa, có giá trị trong cuộc sống. Các member có thể chia sẻ những câu chuyện, bài thơ có ý nghĩa ở đây.
Chú ý:
*Nghiêm cấm:
-Những bài viết mang tính chất spam, không liên quan đến chủ đề
-Những câu chuyện, bài thơ mang ý nghĩa không hay.
->Những bài viết và câu chuyện này sẽ được xoá mà không thông báo trước
Mỗi ngày chỉ up 1 câu chuyện thôi nhé. Up liên tục sẽ gây nhàm chán cho người đọc
Mong mọi người quan tâm.![](https://ovigame.ngatngay.net/images/smileys/simply/).png)
Đã chỉnh sửa. chuongtrinh (22:48 / 25.03.2016) [1]
Chú ý:
*Nghiêm cấm:
-Những bài viết mang tính chất spam, không liên quan đến chủ đề
-Những câu chuyện, bài thơ mang ý nghĩa không hay.
->Những bài viết và câu chuyện này sẽ được xoá mà không thông báo trước
Mỗi ngày chỉ up 1 câu chuyện thôi nhé. Up liên tục sẽ gây nhàm chán cho người đọc
Mong mọi người quan tâm.
![](https://ovigame.ngatngay.net/images/smileys/simply/).png)
Đã chỉnh sửa. chuongtrinh (22:48 / 25.03.2016) [1]
[Like 4]:
Nobita,
Datbadaopro, SmallG,
Dajka2016, thích bài này!
![vip](/images/vip1.png)
![vip](/images/vip1.png)
![vip](/images/vip1.png)
21:09 / 23.03.2016 | #2 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Giá Trị Của Một Con Ốc Vít
![Hình ảnh](http://i.imgur.com/iRSUADT.jpg)
Minh và Thành là hai người bạn thân với nhau. Ông Thành là người bán đồ kim khí khá lâu trong vùng, cửa hàng của ông nhỏ nhắn nằm trong một con hẻm nhỏ. Một hôm ông Minh đến nhà ông Thành chơi, thì có khách đến mua hàng.
- Bán cho tôi con ốc vít cỡ này đi ạ.
- Đây anh ạ, của anh hai nghìn đồng.
- Cảm ơn anh. – Ông Thành cười tươi và trả lời với khách.
Thấy công việc của bạn mình toàn bán những thứ nhỏ lẻ, giá trị chẳng là bao ông Minh mới nói:
- Cậu bán thế này thì tới bao giờ mới khấm khá được.
Không trả lời, ông Thành chỉ cười….
Hai năm sau, ông Minh lại trở lại cửa hàng kim khí thăm người bạn cũ. Điều ngạc nhiên ở đây là cửa hàng đã to lớn hơn rất nhiều, biển treo hoành tráng với quy mô một công ty chuyên cung cấp hàng kim khí. Ông Minh nghĩ mãi không ra tại sao chỉ với công việc bán những thứ nhỏ lẻ mà người bạn mình lại có thể phát triển quy mô cửa hàng như vậy. Vừa bước vào cửa hàng, một vị khách đi ra, ông Thành thấy trên bàn là một khoảng tiền khá lớn, chắc có lẽ là tiền cọc hay tiền hàng kim khí gì đó. Thấy người bạn cũ ông Thành không khỏi vui mừng. Ông bảo chỉ là nhờ may mắn và gặp thời vận nên mới thành công được như ngày hôm nay. Họ đang trò chuyện với nhau thì một anh thợ máy người lấm lem dầu mỡ hối hả bước vào:
Chú Thành có loại ốc vít này không chú? – Anh thợ đưa con ốc cho ông Thành xem.
- Loại này người ta ít dùng lắm, anh chờ tôi tí nhé. Nói xong ông Thành bắt đầu lục lọi khắp các ngăn đựng ốc trong cửa hàng. “Thì ra đây là chiêu để ông ấy hét giá đây mà” – ông Minh nghĩ – “chứ bán mấy con ốc nhỏ lẻ vài ba ngàn kia sao mà khấm khá được”.
- Để tôi vào kho xem chứ ngoài này không có. – ông Thành nói.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, ông Thành bước ra với mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tươi cười sung sướng: “Có rồi anh, của anh ba ngàn.” Lúc bấy giờ ông Minh mới bật ngửa.
- Bán con ốc có ba ngàn mà ông làm chi cho cực khổ vậy? – Ông Minh hỏi giọng đầy thắc mắc.
- 3000 đồng chỉ là giá trị của một con ốc-vít nhưng không phải là giá trị của một khách hàng. Mình phục vụ họ tận tình, xuất phát từ cái tâm của người bán hàng thì họ sẽ tin tưởng quay lại với mình những lần sau.
Một câu nói tưởng chừng là ngờ nghệch ngốc nghếch, nếu xét về mặt lợi tức kinh tế trước mắt. Nhưng nếu nhìn vào cơ ngơi ông đã tạo dựng được, thì chúng ta không ai dám bảo rằng ông chủ tiệm này là tay ngờ nghệch, ngốc nghếch cả! Thế nhưng cái mà ông ta nhắm tới là giá trị khách hàng và lợi ích lâu dài.
![Hình ảnh](http://i.imgur.com/iRSUADT.jpg)
Minh và Thành là hai người bạn thân với nhau. Ông Thành là người bán đồ kim khí khá lâu trong vùng, cửa hàng của ông nhỏ nhắn nằm trong một con hẻm nhỏ. Một hôm ông Minh đến nhà ông Thành chơi, thì có khách đến mua hàng.
- Bán cho tôi con ốc vít cỡ này đi ạ.
- Đây anh ạ, của anh hai nghìn đồng.
- Cảm ơn anh. – Ông Thành cười tươi và trả lời với khách.
Thấy công việc của bạn mình toàn bán những thứ nhỏ lẻ, giá trị chẳng là bao ông Minh mới nói:
- Cậu bán thế này thì tới bao giờ mới khấm khá được.
Không trả lời, ông Thành chỉ cười….
Hai năm sau, ông Minh lại trở lại cửa hàng kim khí thăm người bạn cũ. Điều ngạc nhiên ở đây là cửa hàng đã to lớn hơn rất nhiều, biển treo hoành tráng với quy mô một công ty chuyên cung cấp hàng kim khí. Ông Minh nghĩ mãi không ra tại sao chỉ với công việc bán những thứ nhỏ lẻ mà người bạn mình lại có thể phát triển quy mô cửa hàng như vậy. Vừa bước vào cửa hàng, một vị khách đi ra, ông Thành thấy trên bàn là một khoảng tiền khá lớn, chắc có lẽ là tiền cọc hay tiền hàng kim khí gì đó. Thấy người bạn cũ ông Thành không khỏi vui mừng. Ông bảo chỉ là nhờ may mắn và gặp thời vận nên mới thành công được như ngày hôm nay. Họ đang trò chuyện với nhau thì một anh thợ máy người lấm lem dầu mỡ hối hả bước vào:
Chú Thành có loại ốc vít này không chú? – Anh thợ đưa con ốc cho ông Thành xem.
- Loại này người ta ít dùng lắm, anh chờ tôi tí nhé. Nói xong ông Thành bắt đầu lục lọi khắp các ngăn đựng ốc trong cửa hàng. “Thì ra đây là chiêu để ông ấy hét giá đây mà” – ông Minh nghĩ – “chứ bán mấy con ốc nhỏ lẻ vài ba ngàn kia sao mà khấm khá được”.
- Để tôi vào kho xem chứ ngoài này không có. – ông Thành nói.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, ông Thành bước ra với mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tươi cười sung sướng: “Có rồi anh, của anh ba ngàn.” Lúc bấy giờ ông Minh mới bật ngửa.
- Bán con ốc có ba ngàn mà ông làm chi cho cực khổ vậy? – Ông Minh hỏi giọng đầy thắc mắc.
- 3000 đồng chỉ là giá trị của một con ốc-vít nhưng không phải là giá trị của một khách hàng. Mình phục vụ họ tận tình, xuất phát từ cái tâm của người bán hàng thì họ sẽ tin tưởng quay lại với mình những lần sau.
Một câu nói tưởng chừng là ngờ nghệch ngốc nghếch, nếu xét về mặt lợi tức kinh tế trước mắt. Nhưng nếu nhìn vào cơ ngơi ông đã tạo dựng được, thì chúng ta không ai dám bảo rằng ông chủ tiệm này là tay ngờ nghệch, ngốc nghếch cả! Thế nhưng cái mà ông ta nhắm tới là giá trị khách hàng và lợi ích lâu dài.
[Like 5]:
Chinhban,
Datbadaopro,
Admin,
Nobita, SmallG, thích bài này!
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip1.png)
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip1.png)
12:05 / 24.03.2016 | #3 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Giấy Chứng Nhận Làm Người
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.
– Soát vé
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :
– Ðây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :
– Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :
– Anh là người tàn tật ?
– Vâng, tôi là người tàn tật.
– Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
![Hình ảnh](http://quatructuyen.com/wp-content/uploads/giay-chung-nhan-lam-nguoi.jpg)
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :
– Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.
Cô soát vé cười gằn :
– Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên
– Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo :
– Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :
– Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật…
Trưởng tàu cũng hỏi :
– Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :
– Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :
– Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết :
– Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :
– Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :
– Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :
– Anh có phải đàn ông không ?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :
– Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?
– Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?
– Ðương nhiên tôi là đàn ông !
– Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?
Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :
– Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?
Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :
– Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :
– Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :
– Cô hoàn toàn không phải người ! Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :
– Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
– Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.
[Like 5]:
Chinhban,
Admin,
Nobita, Duongngtruongvu, SmallG, thích bài này!
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip1.png)
13:06 / 24.03.2016 | #4 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Chiếc điện thoại bị hỏng...
- Một ông lão nọ mang chiếc điện thoại của mình ra tiệm để sửa.Sau khi xem xét kỹ tôi bảo cụ rằng:
- Thưa ông,chiếc điện thoại này vẫn hoạt động tốt và không bị hỏng gì cả!
Ông lão rươm rướm nước mắt bảo:
- Vậy tại sao lão không gọi được cho đứa con?
Nghe đến đây tôi chợt giật mình và lặng người một lúc...
- Một ông lão nọ mang chiếc điện thoại của mình ra tiệm để sửa.Sau khi xem xét kỹ tôi bảo cụ rằng:
- Thưa ông,chiếc điện thoại này vẫn hoạt động tốt và không bị hỏng gì cả!
Ông lão rươm rướm nước mắt bảo:
- Vậy tại sao lão không gọi được cho đứa con?
Nghe đến đây tôi chợt giật mình và lặng người một lúc...
[Like 2]: khanh,
NTHpro, thích bài này!
![vip](/images/vip1.png)
Bán 1tr xu = 50k card đt đêêê
Nhận cày 48 ô đất 50k card viettel,ai cày mail riêng![](https://ovigame.ngatngay.net/images/smileys/user/08-zing/z3.gif)
![](https://ovigame.ngatngay.net/images/smileys/user/08-zing/z4.gif)
Nhận cày 48 ô đất 50k card viettel,ai cày mail riêng
![](https://ovigame.ngatngay.net/images/smileys/user/08-zing/z3.gif)
21:05 / 25.03.2016 | #5 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Chỉ Có Thành Thật Mới Mang Lại Hạnh Phúc!
Cậu bé lang thang thường xuyên lừa tiền cơm của chủ quán, cho đến khi hành vi đó bị con trai bà chủ phát hiện. Những gì xảy ra 20 năm sau đó khiến nhiều người phải ngỡ ngàng.
Đôi khi, một câu nói có thể làm thay đổi cuộc đời của một con người. Đôi khi, chỉ có lòng tốt và sự hiền lành thôi thì chưa đủ. Đôi khi, cuộc sống sẽ cho mỗi người một cơ hội nữa...
Một ngày, sau khi hết tiết giảng và trở về văn phòng, bảo vệ đưa đến cho tôi một số tiền cùng hóa đơn thanh toán. Cả chục triệu đồng tiền nợ... Tôi thấy rất kỳ lạ, không nhớ nổi là đã cho ai mượn số tiền này. Nhìn vào cột người gửi, tôi thấy viết “Cậu bé ăn xin của 20 năm trước”... Mọi kỷ niệm chợt ùa về. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ là cậu bé đó sao?
20 năm trước, hồi đó mẹ tôi còn làm nghề bán hàng cơm cho học sinh ở cổng trường học. Bà thấy nhiều đứa trẻ rất khổ và đáng thương nên luôn làm những hộp cơm ngon hơn mà chỉ bán với giá rẻ. Vì thế học sinh đến mua cơm rất đông.
Tôi vừa tốt nghiệp đại học, đang chờ được phân công tác, nên đã ra phụ mẹ bán cơm. Trong một lần bận rộn phục vụ những em học sinh vừa tan học, tôi bỗng nhiên cảm thấy ai đó đi qua quệt phải lưng mình. Đó là một cậu bé chừng 10 tuổi, mặc một bộ quần áo mỏng, rách tả tơi, trong khi trời đã bắt đầu vào đông.
Khi đó, như đã rất quen thuộc, mẹ tôi liền mỉm cười rồi đưa cho cậu bé một hộp cơm. Không đợi tôi cầm hộ, cậu bé vội giật lấy cơm, ném tiền vào hộp rồi chạy mất. Một học sinh bên cạnh tức giận nói: “Thằng ăn mày này toàn lừa tiền cơm, rất nhiều lần đều như vậy, nếu lần sau còn thế thì phải dạy cho nó một trận!”. Tôi ngạc nhiên kiểm tra lại hộp tiền, thì thấy quả thực là cậu bé chỉ đưa có 1 tờ 200 đồng.
Khi tôi trách mẹ quá sơ ý, bà nói: “Mẹ biết mỗi lần thằng bé chỉ bỏ vào đó 1 tờ 200 đồng. Chỉ có điều ta cũng nên giữ đạo nghĩa. Đứa trẻ này đã mất cả cha lẫn mẹ, rất đáng thương, mẹ cũng chỉ có thể giúp nó đến như vậy.”
Tôi không đồng ý nói: “Mẹ thật quá hồ đồ, đây mà là giúp cậu ta sao?”. Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ la mắng. Tôi biết rõ là dù có nói gì cũng vô dụng, mẹ suốt ngày niệm Phật, chỉ một lòng muốn giúp người khác, nhưng lại không nghĩ sâu hơn. Thế là tôi đột nhiên muốn xử lý thật tốt chuyện này.
Ngày hôm sau, cậu bé ăn xin lại tới. Cậu ta vẫn giành lấy cơm như những lần trước, ra vẻ rất vội vàng và chuẩn bị ném tiền vào hộp. Lúc đó tôi thình lình nắm lấy tay cậu... Tờ tiền ít ỏi rơi ra ngoài. Mọi người đều quay lại nhìn, làm cậu bé rất bối rối, xấu hổ, và chực khóc. Lúc đó tôi cười nói: “Mua như vậy thì không đủ ăn đâu! Em cứ lấy cơm đi, phần còn thiếu sau này hãy trả”. Nói xong tôi thả tay cậu ra.
Cậu bé sợ hãi cầm hộp cơm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Tôi lại bảo: “Đi đi, anh biết rõ em nhất định sẽ trả! Nhớ nhé! Sau này phải trả cả vốn lẫn lãi!”. Cậu bé suy nghĩ mất một lúc, rồi sau đó im lặng quay người, đi thẳng từng bước một, chứ không còn chạy như trước kia nữa.
Kể từ đó, cậu vẫn thường đến ăn, và trả 200 đồng...
Đang suy nghĩ miên man thì anh Trương lại vội vã quay lại nói với tôi: “Tôi quên! Còn một phong thư nữa!”
Nhận lấy phong thư, tôi vội vàng mở ra đọc. Trong thư viết:
“Tôi cuối cùng đã tìm được địa chỉ của anh. Suốt bao năm tìm kiếm, tôi mới có thể đem tiền trả lại, mới có thể hoàn lại ân tình 20 năm về trước. Lúc đó tôi đã lang thang khắp nơi, thường xuyên chịu đói rét. Một lần tôi tới cổng trường học giả vờ mua một hộp cơm. Tôi ném thử tờ 200 đồng vào hộp rồi nói xin mua cơm. Lúc đó tôi nghĩ, dù có bị phát hiện đi nữa thì dì bán cơm cũng rất hiền lành, sẽ không trừng phạt tôi. Nhưng dì cũng không phát hiện ra, tủm tỉm cười rồi đưa tôi một hộp.
Sau đó tôi bắt đầu dựa vào thủ đoạn và mánh khóe để có được bữa ăn. Tôi cảm thấy người tốt trong xã hội rất dễ bị lừa. Tôi thường xuyên nói dối, và trộm đồ trong hành lang, còn định trộm cả trong cửa hàng nữa. Lần đó khi bị anh tóm lấy, tôi đã nghĩ mình vậy là xong rồi, bị đánh rồi. Nhưng tôi đã không phải chịu trận đòn nào, mà lại còn được anh thả đi. Những lời nói của anh đã bảo vệ danh dự cho tôi, khơi dậy trong tôi mong muốn làm người tốt thực sự. Trong những năm sau này, mỗi khi nhớ đến ánh mắt của anh, tôi lại có thể tránh xa những điều xấu. Và dù phải tìm kiếm khắp nơi, dù phải đi bao xa, mất bao nhiêu thời gian, tôi vẫn muốn hoàn thành lời hẹn ước cũ.”
Và sự thành thật của cậu bé ăn xin cuối cùng đã được đền đáp…
“Một ngày nọ, khi nhìn thấy tôi ngồi co ro vì giá rét, một phụ nữ đã trở về nhà mang cho tôi mấy chiếc áo. Sau đó tôi phát hiện trong túi áo có rất nhiều tiền. Lúc đó tôi rất đói, rất muốn giữ lại số tiền này, nhưng ánh mắt của anh lại hiện lên làm tôi thay đổi ý nghĩ. Tôi phải mất cả ngày mới tìm được nhà người phụ nữ nọ. Hai vợ chồng họ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi tới trả lại tiền. Họ khóc nức nở ôm tôi vào lòng, rồi liên tục nói tôi là đứa trẻ tốt. Khi đó con gái hai vợ chồng vừa bị bệnh mà qua đời, tôi may mắn trở thành con nuôi của họ. Cuộc sống từ đó trở nên tốt hơn, tôi được cha mẹ nuôi thương yêu hết mực, được đi học. Giờ tôi đã trở thành giáo viên...”
Đúng là cậu ta! Quả là một niềm vui ấm áp. Tôi thầm cảm thấy may mắn vì đã không vô tình hủy hoại một con người. Cậu bé ăn xin học được đức tính thành thật ngay thẳng, vì vậy mà đã gặp một gia đình tốt.
Giờ đây đứng trên bục giảng, chắc chắn cậu bé ăn xin năm xưa sẽ nói với học sinh của mình rằng: “Chỉ có thành thật mới mang lại hạnh phúc!”
[Like 3]:
Admin,
NTHpro,
Nobita, thích bài này!
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip1.png)
![vip](/images/vip1.png)
22:25 / 25.03.2016 | #6 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![Hình ảnh](http://i.imgur.com/4Fhhw4S.jpg)
Là Vô tình hay Vô tình :'(
Có giọt nắng thả hồn bay theo gió
Khoe ánh hồng lấp ló buổi ban mai
Trên trời cao mây trải dài trôi mãi
Nắng vô tình hông khô đám mây xanh
Có giọt sương đầu ngọn lá long lanh
Tỏa sắc màu cầu vòng của gọt nắng
Lá uốn minh giữ chặt trong im lặng
Gió vô tình lay lá hạt sương rơi
Có hòn đá nằm phơi nắng giữa trời
Tìm hơi ấm trong ngày đông lạnh giá
Mặt trời buồn bỏ trốn nên buồn bã
Mây khóc thầm mưa ướt hòn đá khô
Có kẻ khờ rảnh rỗi đứng làm thơ
Đếm hạt mưa rồi thẫn thờ buồn bã
Nghĩ về người từng xem là tất cả
Cũng vô tình lặng lẽ lời chia ly....
Có một người đã mãi mãi ra đi
Theo người ta, bỏ rơi bao hi vọng
Của một người vẫn còn hoài trong ngóng
Để nỗi buồn mãi chôn dấu trong tim...
• Vượng Touliver Official
22:00 / 26.03.2016 | #7 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
CÂU CHUYỆN CON LỪA VÀ BÀI HỌC CUỘC SỐNG
![Hình ảnh](http://i.imgur.com/d3zSRiL.jpg)
Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng.
Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì.
Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.
Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình.
Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt.
Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.
P/s: Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn.
Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn.
Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.
[Like 1]:
Chinhban, thích bài này!
![vip](/images/vip2.png)
20:41 / 27.03.2016 | #8 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
20 Năm Tiền Lương Và 3 Lời Khuyên
Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ:
“Em yêu, anh sẽ rời ngôi nhà này… Anh sẽ phải đi rất xa, rất xa, tìm một công việc, rồi làm thật chăm chỉ để có thể trở về và cho em một cuộc sống đầy đủ mà em luôn xứng đáng. Anh không biết đôi ta sẽ biệt ly bao lâu, vì vậy anh chỉ đòi hỏi em một điều này thôi: Hãy đợi anh. Khi anh không còn ở đây, em hãy giữ tấm lòng son, hãy bảo toàn sự thủy chung, bởi anh cũng sẽ như vậy với em.”
Sau đó, người chồng rời đi. Ngày lại ngày trôi qua, anh đã đi một quãng đường rất rất xa, cho đến khi gặp một lão nông bên đường. Ông lão cũng đang cần tìm người phò tá mình. Chàng trai trẻ bước đến và tỏ ý muốn trở thành người hầu cận giúp đỡ ông mỗi ngày. Ông lão chấp nhận, sau đó, họ cùng thảo luận với nhau. Anh nói:
“Hãy để tôi làm việc chừng nào tôi còn có thể, và khi tôi nhận thấy đã đến lúc phải trở về cố hương, xin hãy để tôi đi. Tôi không muốn nhận một đồng lương nào trong lúc này – ngài vui lòng giữ lại giúp tôi cho đến ngày tôi rời đi. Vào ngày ấy, xin hãy đưa lại cho tôi toàn bộ số tiền ấy”.
Họ cùng đồng ý với thỏa thuận này. Và thế là người chồng làm việc trong nông trại của ông lão trong suốt 20 năm – không có ngày lễ, và cũng không có ngày nghỉ ngơi. Thấm thoắt 20 năm đã trôi qua, anh đến gặp ông chủ của mình và nói:
“Thưa ngài, đã đến lúc tôi cần phải trở về nhà, xin ngài hãy gửi lại tôi số tiền lương trong những năm qua”.
Ông chủ của anh trả lời:
“Tốt lắm! Sau cùng, ta đã có thỏa thuận với anh và ta sẽ giữ lời. Tuy nhiên, trước khi anh đi, ta muốn anh hãy cân nhắc điều này: Hoặc là ta sẽ trả lại anh tất cả số tiền và để anh đi; hoặc ta sẽ cho anh 3 lời khuyên và để anh đi. Nếu anh chọn túi tiền, ta sẽ không cho anh 3 lời khuyên ấy; và ngược lại, nếu anh chọn lời khuyên, ta cũng sẽ không đưa tiền cho anh. Bây giờ, chàng trai, hãy trở về phòng và suy nghĩ trước khi cho ta biết quyết định của mình”.
Sau hai ngày suy nghĩ, anh quay lại và nói với ông chủ:
“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên của ngài”.
“Đừng quên rằng, nếu ta cho anh 3 lời khuyên này, ta sẽ không đưa tiền cho anh. Anh còn băn khoăn điều gì không?”
“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên…”
Sau đó, ông chủ nói với anh:
“Một là: Đừng bao giờ lựa chọn đường tắt trong cuộc đời. Những con đường nóng vội có thể tiềm ẩn mối hiểm họa khôn lường!
“Hai là: Đừng bao giờ quá hiếu kỳ, bởi cái giá cho hiếu kỳ có thể là quá đắt…
“Ba là: Đừng bao giờ quyết định trong cơn nóng giận hay trong lúc tuyệt vọng, bởi những quyết định mù quáng sẽ khiến anh phải hối hận muộn màng.”
Tiếp đó, ông chủ đưa cho anh ba chiếc bánh mỳ và nói:
“Đây là 3 chiếc bánh mỳ dành cho anh: Hai chiếc trên đường, còn chiếc cuối cùng để anh thưởng thức cùng vợ mình khi trở về nhà”.
Tạm biệt ông lão, người đàn ông lên đường trở về. Con đường 20 năm cách trở trải dài ra trước mắt. Anh hồi hộp mong chờ đến giây phút đoàn tụ với người vợ ở quê nhà.
Sau ngày đầu tiên, anh gặp một hành khách trên đường. Người lạ mặt nói:
“Chàng trai, anh đang đi đâu thế?”
“Đến một nơi rất xa, cách đây 20 ngày đường nếu tôi tiếp tục đi về hướng này”.
Người lạ mặt lại nói:
“Ồ, anh bạn trẻ, đường sẽ rất dài và xa xôi! Tôi biết có một ngã rẽ khác giúp anh sớm trở về nhà”.
Anh hăm hở bước theo con đường mới này. Nhưng rồi sau đó, chợt nhớ lại lời khuyên đầu tiên của ông lão, anh bèn quay trở lại con đường cũ lúc đầu. Nhiều ngày sau đó, anh vô tình biết rằng đoạn đường tắt hôm trước có rất nhiều đạo tặc mai phục.
Nhiều ngày nữa lại trôi qua, anh may mắn tìm thấy một nhà nghỉ ven đường. Anh dừng chân dùng bữa tối rồi ngủ một giấc dài…
Đến nửa đêm, anh chợt tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng la hét thất kinh bên ngoài phòng trọ. Anh bước ra khỏi chăn và toan mở cửa xem điều gì đang diễn ra. Bất giác, anh nhớ lại lời khuyên thứ hai nên nén nỗi tò mò và quay trở lại giường.
Sáng hôm sau, khi dùng điểm tâm, người chủ nhà trọ hỏi rằng, liệu anh có nghe thấy tiếng la hét thất thanh đêm qua không. Anh đáp lại là có. Ông bèn hỏi tiếp:
“Anh không tò mò xem chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Không, không hề!”
“Thật may mắn, anh là vị khách đầu tiên có thể sống sót mà rời khỏi đây. Trong làng chúng tôi có một con quỷ. Ban đêm, nó thường la hét để gây sự chú ý. Bất kỳ ai nghe thấy tiếng hét mà chạy tới đều sẽ rơi vào nanh vuốt con quỷ này…”
Anh lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Càng gần tới cố hương, anh lại càng hồi hộp và vui sướng. Ngày lại ngày, đêm lại đêm, đôi chân anh đã mệt mỏi rã rời. Cuối cùng anh cũng thấy thấp thoáng ánh lửa bập bùng trong túp lều thân quen.
Bầu trời đã tối lắm rồi, mà mái nhà của anh vẫn còn một quãng dài phía trước. Qua khung cửa sổ, anh thấy bóng dáng người vợ hiền mà anh luôn yêu tha thiết. Nhưng kìa, nàng không ở đó một mình mà còn xuất hiện một gã đàn ông nào đó… Nàng vuốt tóc hắn ta, có vẻ hai người rất tình cảm bên nhau.
Hình ảnh trước mắt khiến trái tim anh tan vỡ và cay đắng. Trong lòng anh sục sôi một nỗi tức giận và tủi nhục. Anh chỉ muốn chạy ngay đến để trút nỗi giận này. Nhưng rồi anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại khi nhớ đến lời khuyên thứ ba.
Anh dừng chân và quyết định ngủ lại bên ngoài. Nằm trên bãi cỏ giữa núi đồi và ngắm nhìn sao trời, anh tự nhủ sẽ chờ đến sáng mai.
Khi ánh bình minh ló rạng cũng là lúc anh lấy lại hoàn toàn bình tĩnh. Anh nói với chính mình:
“Ta sẽ không làm hại vợ ta và người tình của nàng. Ta sẽ trở lại bên ông chủ và yêu cầu ông chấp nhận ta làm việc thêm lần nữa. Nhưng trước khi lên đường, ta muốn gặp nàng để nói rằng ta vẫn luôn thủy chung với nàng…”
Anh ngập ngừng gõ cửa… Khi vợ anh mở cửa, cô đã òa lên hạnh phúc và ôm chầm lấy anh. Anh chỉ nhỏ nhẹ:
“Anh luôn một lòng một dạ với em, nhưng tại sao em lại phản bội niềm tin ấy?”
Lời kết tội như làm trái tim thắt lại, cô nói:
“Làm sao em có thể phản bội anh? Em không bao giờ làm điều gì trái với lương tâm mình. Em đã kiên nhẫn đợi chờ anh suốt 20 năm qua…”
“Vậy còn người đàn ông bên cạnh em đêm qua? Anh ta là ai chứ!”
Đến lúc này, cô mới mỉm cười:
“Đó là con trai chúng ta! Khi anh rời đi, em mới phát hiện rằng mình mang thai. Đến nay, con chúng ta đã 20 tuổi rồi”.
Những lời nói ấy như dòng suối mát lành cuốn trôi nỗi buồn lo trong lòng anh. Anh cầu xin cô tha thứ, rồi bước vào phòng gặp người con trai anh chưa từng biết mặt. Sau đó, cả gia đình đoàn tụ trong bữa sáng mà vợ anh mới chuẩn bị. Anh lấy ra chiếc bánh mỳ cuối cùng và đặt lên bàn.
Khi cắt bánh mỳ làm ba phần đều nhau, anh bất ngờ khi nhìn thấy toàn bộ số tiền lương của 20 năm qua được giữ kín trong đó. Số tiền không chỉ là 20 năm mà còn vượt xa gấp nhiều lần.
Đức Chúa trời cũng giống như ông chủ trong câu chuyện kể trên. Khi yêu cầu chúng ta cống hiến, ngài còn dành tặng chúng ta nhiều hơn những gì ta đã làm. Ngài muốn những đứa con của ngài có được trí huệ sáng suốt, và có cả những phúc lành xứng đáng…
[Like 4]:
Admin,
Chinhban, ![vip](/images/vip2.png)
aothiensuphu,
Nobita, thích bài này!
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip2.png)
![pro](/images/pro.png)
![vip](/images/vip1.png)
22:47 / 28.03.2016 | #9 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![Hình ảnh](http://z-1-scontent-lax3-1.xx.fbcdn.net/hphotos-xta1/v/t1.0-9/fr/cp0/e15/q65/11222237_924606577622018_5184925709174014091_n.jpg?efg=eyJpIjoiYiJ9&oh=c3803bd1a33088136f3e9ed47432eb39&oe=5789F975)
– Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không?
– Được chứ, gì vậy? – Người cha đáp.
– Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?
– Đó không phải là chuyện của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy?
– Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố – Cậu bé nài nỉ.
– Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, bố làm được 20 USD một giờ.
– Vậy hả bố – Cậu bé cúi mặt đáp – ...Con có thể mượn bố 10 USD được không?
Người cha nổi giận: “Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu”.
Cậu bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại. Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều con trai mình vừa hỏi: “Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ?”.
Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, anh nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với con. Có thể nó thật sự thiếu 10 USD để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình. Anh tiến về phía phòng con trai và mở cửa.
– Con đã ngủ chưa, con trai? – Anh hỏi.
– Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.
– Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay là một ngày dài và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, 10 USD mà con đã hỏi – Người cha nói.
Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: “Ôi, cảm ơn bố!”. Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.
– Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa ? – Người cha nói trong giận dữ.
– Bởi vì con không đủ..., nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ… Bố ơi, bây giờ con có 20 USD, con có thể mua một giờ của bố không? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố – cậu bé nói.
Người cha như chết lặng người. Anh vòng tay ôm lấy cậu con trai bé nhỏ và cầu xin sự tha thứ.
Đây chỉ là một lời nhắc nhở rất ngắn ngủi gửi đến cho tất cả những ai đang làm việc vất vả cho cuộc sống của mình. Chúng ta đừng để thời gian vuột mất khỏi bàn tay mà hãy dành thời gian cho những người thực sự quan trọng với chúng ta, những người gần gũi với chúng ta nhất. Hãy luôn nhớ chia sẻ giá trị một giờ của bạn cho tất cả những ai mà bạn yêu quý.
Bởi, nếu ngày mai bạn chết đi, công ty nơi mà bạn đang làm việc sẽ dễ dàng thay thế người khác. Còn gia đình và bạn bè của chúng ta sẽ cảm thấy mất mát rất lớn trong suốt quãng đời còn lại. Hãy suy nghĩ về điều này bởi chúng ta luôn tự ép mình dành nhiều thời gian cho công việc hơn là gia đình.
[Like 3]:
Chinhban,
NTHpro, khanh, thích bài này!
![vip](/images/vip2.png)
![vip](/images/vip1.png)
19:05 / 29.03.2016 | #10 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Người ăn mày nói: “Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?”, người qua đường trả lời: “Nhưng tôi chỉ có năm trăm”, người ăn mày bảo: “Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé”.
Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.
Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.
[Like 1]: namk7288, thích bài này!
Thành viên mới
Bạn cần phải Đăng nhập để có thể tham gia bình luận!