11:42 / 08.06.2016 | #1 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Kỹ năng đặt câu hỏi
Nếu anh dành toàn bộ cuộc sống của anh để tìm hiểu những câu hỏi sai, câu trả lời sẽ chẳng dẫn anh đến đâu cả!
***
Giáo sĩ nói với 1 thanh niên: Đây là cuốn sách sâu sắc nhất về trí tuệ của người Do Thái, tôi sẽ ra một thử nghiệm để kiểm tra và nếu anh vượt qua, tôi sẽ giúp anh nghiên cứu nó.
Người thanh niên đồng ý và giáo sĩ tiếp tục:
- Có hai người đàn ông leo ra khỏi một ống khói, một người khuôn mặt còn sạch sẽ, người kia thì nhem nhuốc đen đúa. Vậy ai sẽ là người đi rửa mặt?
Chàng trai tròn mắt ngạc nhiên: "Đây là câu hỏi mang tính logic ư?"
- Rõ ràng người đàn ông mặt bị lấm bẩn sẽ đi rửa mặt.
"Sai rồi! Người đàn ông "mặt bẩn" sẽ nhìn sang người đàn ông "mặt sạch" và cho rằng khuôn mặt mình cũng sạch. Trong khi đó, người đàn ông mặt sạch nhìn người mặt bẩn và nghĩ rằng mặt mình cũng bẩn. Nói cách khác, người mặt sạch sẽ đi rửa mặt.
- Thật là một câu hỏi khó! Chàng trai năn nỉ một câu hỏi khác
Giáo sĩ tiếp tục ra câu đố y hệt lần trước. Và chàng trai liền thắc mắc:
- Chẳng phải người đàn ông mặt sạch đã đi rửa hay sao?
"Sai rồi, cả hai người sẽ đều rửa mặt. Người mặt sạch nhìn người mặt bẩn sẽ nghĩ mặt mình cũng bẩn. Vì thế, người mặt sạch sẽ đi rửa đầu tiên. Sau đó, người mặt bẩn thấy rằng người mặt sạch cũng đã đi rửa mặt, do đó người mặt bẩn cũng đi rửa theo.
- Ồ, tôi không nghĩ là mình đã mắc một sai lầm khác! Giáo sĩ hãy cho tôi thêm một cơ hội.
Giáo sĩ tiếp tục lặp lại câu hỏi như các lần trên, chàng trai nhíu mày: " Kết quả là hai người đàn ông đều đi rửa mặt rồi mà?"
"Anh lại sai thêm lần nữa! Không ai trong số họ sẽ đi rửa mặt cả. Người đàn ông mặt bẩn thấy người mặt sạch và nghĩ mình cũng sạch sẽ và không đi rửa. Còn người mặt sạch sẽ thấy rằng người mặt bẩn không đi rửa thì anh ta cũng sẽ không cần đi rửa.
Chàng trai trẻ buồn rầu nhưng vẫn cố trấn an giáo sĩ: "Xin thầy hãy tin tưởng vào con thêm lần nữa, con biết con đủ thông minh để học Talmud và hãy hỏi con câu khác nữa"
Giáo sĩ lại đặt câu hỏi y như các lần trước.
Chàng trai tuyệt vọng gào lên: Chẳng ai trong số họ sẽ đi rửa mặt như thầy từng nói ở trên!
"Anh sai nữa rồi! Anh hãy giải thích cho tôi: Tại sao hai người cùng chui ra khỏi một ống khói mà lại có người bẩn có người sạch?
BÀI HỌC:
Câu hỏi này hoàn toàn phi lý và vô nghĩa! Nếu anh dành toàn bộ cuộc sống của anh để tìm hiểu những câu hỏi sai, câu trả lời sẽ chẳng dẫn anh đến đâu cả!
Nếu anh dành toàn bộ cuộc sống của anh để tìm hiểu những câu hỏi sai, câu trả lời sẽ chẳng dẫn anh đến đâu cả!
***
Giáo sĩ nói với 1 thanh niên: Đây là cuốn sách sâu sắc nhất về trí tuệ của người Do Thái, tôi sẽ ra một thử nghiệm để kiểm tra và nếu anh vượt qua, tôi sẽ giúp anh nghiên cứu nó.
Người thanh niên đồng ý và giáo sĩ tiếp tục:
- Có hai người đàn ông leo ra khỏi một ống khói, một người khuôn mặt còn sạch sẽ, người kia thì nhem nhuốc đen đúa. Vậy ai sẽ là người đi rửa mặt?
Chàng trai tròn mắt ngạc nhiên: "Đây là câu hỏi mang tính logic ư?"
- Rõ ràng người đàn ông mặt bị lấm bẩn sẽ đi rửa mặt.
"Sai rồi! Người đàn ông "mặt bẩn" sẽ nhìn sang người đàn ông "mặt sạch" và cho rằng khuôn mặt mình cũng sạch. Trong khi đó, người đàn ông mặt sạch nhìn người mặt bẩn và nghĩ rằng mặt mình cũng bẩn. Nói cách khác, người mặt sạch sẽ đi rửa mặt.
- Thật là một câu hỏi khó! Chàng trai năn nỉ một câu hỏi khác
Giáo sĩ tiếp tục ra câu đố y hệt lần trước. Và chàng trai liền thắc mắc:
- Chẳng phải người đàn ông mặt sạch đã đi rửa hay sao?
"Sai rồi, cả hai người sẽ đều rửa mặt. Người mặt sạch nhìn người mặt bẩn sẽ nghĩ mặt mình cũng bẩn. Vì thế, người mặt sạch sẽ đi rửa đầu tiên. Sau đó, người mặt bẩn thấy rằng người mặt sạch cũng đã đi rửa mặt, do đó người mặt bẩn cũng đi rửa theo.
- Ồ, tôi không nghĩ là mình đã mắc một sai lầm khác! Giáo sĩ hãy cho tôi thêm một cơ hội.
Giáo sĩ tiếp tục lặp lại câu hỏi như các lần trên, chàng trai nhíu mày: " Kết quả là hai người đàn ông đều đi rửa mặt rồi mà?"
"Anh lại sai thêm lần nữa! Không ai trong số họ sẽ đi rửa mặt cả. Người đàn ông mặt bẩn thấy người mặt sạch và nghĩ mình cũng sạch sẽ và không đi rửa. Còn người mặt sạch sẽ thấy rằng người mặt bẩn không đi rửa thì anh ta cũng sẽ không cần đi rửa.
Chàng trai trẻ buồn rầu nhưng vẫn cố trấn an giáo sĩ: "Xin thầy hãy tin tưởng vào con thêm lần nữa, con biết con đủ thông minh để học Talmud và hãy hỏi con câu khác nữa"
Giáo sĩ lại đặt câu hỏi y như các lần trước.
Chàng trai tuyệt vọng gào lên: Chẳng ai trong số họ sẽ đi rửa mặt như thầy từng nói ở trên!
"Anh sai nữa rồi! Anh hãy giải thích cho tôi: Tại sao hai người cùng chui ra khỏi một ống khói mà lại có người bẩn có người sạch?
BÀI HỌC:
Câu hỏi này hoàn toàn phi lý và vô nghĩa! Nếu anh dành toàn bộ cuộc sống của anh để tìm hiểu những câu hỏi sai, câu trả lời sẽ chẳng dẫn anh đến đâu cả!
Đố ai định nghĩa được tình yêu<br />Có khó chi đâu một buổi chiều<br />Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt<br />Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu...
11:47 / 08.06.2016 | #2 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Có top của chuongtrinh rồi
Hệ thống không cho phép sử dụng link trong chữ ký
11:48 / 08.06.2016 | #3 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Tình thương
Ẳng...ẳng...ẳng Tiếng con chó vang lên ở góc phố vắng lặng. Nó chạy đến bên ông lão. Trên miệng nó đang ngậm một ổ bánh mì đã bị xé một nửa. Chân sau nó đang chảy máu, những giọt máu đỏ tươi chảy xuống vỉa hè bên cạnh ông lão. Ông run run đôi bàn tay gầy guộc lấy cái bánh mì để xuống một tờ báo đã cũ kĩ. Ông lấy một tờ báo khác, xé ra lau vết thương cho con chó rồi băng cho nó bằng một tờ giấy ông rút ra từ ngực áo. Con chó dụi dụi mặt vào cổ, vào ngực ông, nó rên lên ư ử. Ông xoa đầu nó, xoa lưng nó, ôm nó vào lòng, dỗ dành nó như đang dỗ dành một đứa bé làm nũng.
Ông xé cái bánh mì ra từng vụn nhỏ để lên bàn tay rồi đút cho nó. Nó ăn ngon lành, vừa ăn vừa quẫy cái đuôi mừng rỡ.
Ông và nó đã sống với nhau bảy năm trong căn nhà gỗ nhỏ chưa đầy tám mét vuông. Hằng ngày ông dắt nó đến chỗ gốc cây sồi để bán vé số. Ông già rồi, khoảng trên tám mươi. Ông không đủ sức như trai trẻ có thể đi dạo khắp nơi để bán, ông chỉ có thể ngồi ở đó. Con chó rất khôn, nó thường đi lại chỗ quán bán bánh mì chờ chủ quán cho những ổ bánh mì người ta ăn dở để mang về. Ông không ăn nhưng nó ăn, nó đặc biệt thích bánh mì. Cái chân nó chảy máu là do một người khách đã lái xe đụng nó khi dừng lại mua bánh mì.
Rồi ông bệnh, một cơn bạo bệnh ập đến. Nó tự mở then cửa để đi xin bánh mì, nhà ông ở gần đó nên nó nhớ đường. Nó không thể làm gì để giúp ông. Nó đứng bên ông, nhìn ông rồi đi vòng vòng bên giường nơi ông nằm. Tuy ông rất mệt nhưng vẫn vuốt ve nó, xé những mẩu bánh mì cho nó ăn. Nó chỉ ăn vài ba miếng nhỏ rồi không ăn nữa. Dường như nó biết ông bệnh, không ăn uống gì được nên nó buồn nó cũng bỏ ăn.
Ông với tay lấy ca nước đặt gần nơi ông nằm, nhưng tay ông yếu, không đủ sức để cầm và ông đã đánh rơi xuống đất. Tiếng rơi làm con chó giật mình, nó chạy lại cắp cái quai ca vào miệng rồi chạy qua cào cửa một người hàng xóm vẫn thường hay giúp đỡ ông. Nó cứ đứng đó vừa sủa, vừa cào cánh cửa sắt liên tục nhưng không ai ra mở cửa, có lẽ họ đã đi vắng. Ông ráng kêu nó vào, giọng ông chỉ còn nghe được rất nhỏ. Nó chạy vào bên ông, nó buồn. Một nỗi buồn hằn sâu trên khuôn mặt nó. Ông ôm nó vào lòng, nâng niu khuôn mặt nó, lau nước mắt cho nó. Rồi ông chỉ tay vào những ổ bánh mì còn đó. Nhưng nó chẳng buồn nhìn lấy một lần.
Đêm đó ông mất. Nó đã kêu suốt đêm, có lẽ nó đang khóc, nó đang xin mọi người cứu giúp chủ của nó. Nó chạy qua nhà hàng xóm kêu cửa và đứng rất lâu để chờ. Người hàng xóm đi ra mở cửa, nó dẫn ông đi qua nhà của chủ nó. Mọi người làm đám tang cho ông. Con chó cứ quanh quẩn nhìn chủ của mình. Nó khóc những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nó. Người ta hỏa táng rồi mang hũ tro về đặt ở nhà ông lập cho ông một bài vị.
Từ khi ông mất, con chó không còn đi xin bánh mì nữa. Nó cũng chẳng ăn, uống bất cứ thứ gì. Ông hàng xóm thấy nó tội nghiệp mang nó về nuôi nhưng nó chẳng chịu đi đâu. Nó nằm trên chiếc giường nơi ông đã nằm đến giây phút cuối cùng. Sức nó mỗi ngày một yếu dần đi vì nó chẳng ăn uống gì với lại nó nhớ ông. Nó cứ nằm im một chỗ, giây phút cuối cùng trong cuộc đời nó nhìn lên hũ tro của ông rồi nhắm mắt lại. Giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nó đã đi theo ông sau một tuần.
Ẳng...ẳng...ẳng Tiếng con chó vang lên ở góc phố vắng lặng. Nó chạy đến bên ông lão. Trên miệng nó đang ngậm một ổ bánh mì đã bị xé một nửa. Chân sau nó đang chảy máu, những giọt máu đỏ tươi chảy xuống vỉa hè bên cạnh ông lão. Ông run run đôi bàn tay gầy guộc lấy cái bánh mì để xuống một tờ báo đã cũ kĩ. Ông lấy một tờ báo khác, xé ra lau vết thương cho con chó rồi băng cho nó bằng một tờ giấy ông rút ra từ ngực áo. Con chó dụi dụi mặt vào cổ, vào ngực ông, nó rên lên ư ử. Ông xoa đầu nó, xoa lưng nó, ôm nó vào lòng, dỗ dành nó như đang dỗ dành một đứa bé làm nũng.
Ông xé cái bánh mì ra từng vụn nhỏ để lên bàn tay rồi đút cho nó. Nó ăn ngon lành, vừa ăn vừa quẫy cái đuôi mừng rỡ.
Ông và nó đã sống với nhau bảy năm trong căn nhà gỗ nhỏ chưa đầy tám mét vuông. Hằng ngày ông dắt nó đến chỗ gốc cây sồi để bán vé số. Ông già rồi, khoảng trên tám mươi. Ông không đủ sức như trai trẻ có thể đi dạo khắp nơi để bán, ông chỉ có thể ngồi ở đó. Con chó rất khôn, nó thường đi lại chỗ quán bán bánh mì chờ chủ quán cho những ổ bánh mì người ta ăn dở để mang về. Ông không ăn nhưng nó ăn, nó đặc biệt thích bánh mì. Cái chân nó chảy máu là do một người khách đã lái xe đụng nó khi dừng lại mua bánh mì.
Rồi ông bệnh, một cơn bạo bệnh ập đến. Nó tự mở then cửa để đi xin bánh mì, nhà ông ở gần đó nên nó nhớ đường. Nó không thể làm gì để giúp ông. Nó đứng bên ông, nhìn ông rồi đi vòng vòng bên giường nơi ông nằm. Tuy ông rất mệt nhưng vẫn vuốt ve nó, xé những mẩu bánh mì cho nó ăn. Nó chỉ ăn vài ba miếng nhỏ rồi không ăn nữa. Dường như nó biết ông bệnh, không ăn uống gì được nên nó buồn nó cũng bỏ ăn.
Ông với tay lấy ca nước đặt gần nơi ông nằm, nhưng tay ông yếu, không đủ sức để cầm và ông đã đánh rơi xuống đất. Tiếng rơi làm con chó giật mình, nó chạy lại cắp cái quai ca vào miệng rồi chạy qua cào cửa một người hàng xóm vẫn thường hay giúp đỡ ông. Nó cứ đứng đó vừa sủa, vừa cào cánh cửa sắt liên tục nhưng không ai ra mở cửa, có lẽ họ đã đi vắng. Ông ráng kêu nó vào, giọng ông chỉ còn nghe được rất nhỏ. Nó chạy vào bên ông, nó buồn. Một nỗi buồn hằn sâu trên khuôn mặt nó. Ông ôm nó vào lòng, nâng niu khuôn mặt nó, lau nước mắt cho nó. Rồi ông chỉ tay vào những ổ bánh mì còn đó. Nhưng nó chẳng buồn nhìn lấy một lần.
Đêm đó ông mất. Nó đã kêu suốt đêm, có lẽ nó đang khóc, nó đang xin mọi người cứu giúp chủ của nó. Nó chạy qua nhà hàng xóm kêu cửa và đứng rất lâu để chờ. Người hàng xóm đi ra mở cửa, nó dẫn ông đi qua nhà của chủ nó. Mọi người làm đám tang cho ông. Con chó cứ quanh quẩn nhìn chủ của mình. Nó khóc những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nó. Người ta hỏa táng rồi mang hũ tro về đặt ở nhà ông lập cho ông một bài vị.
Từ khi ông mất, con chó không còn đi xin bánh mì nữa. Nó cũng chẳng ăn, uống bất cứ thứ gì. Ông hàng xóm thấy nó tội nghiệp mang nó về nuôi nhưng nó chẳng chịu đi đâu. Nó nằm trên chiếc giường nơi ông đã nằm đến giây phút cuối cùng. Sức nó mỗi ngày một yếu dần đi vì nó chẳng ăn uống gì với lại nó nhớ ông. Nó cứ nằm im một chỗ, giây phút cuối cùng trong cuộc đời nó nhìn lên hũ tro của ông rồi nhắm mắt lại. Giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nó đã đi theo ông sau một tuần.
Đố ai định nghĩa được tình yêu<br />Có khó chi đâu một buổi chiều<br />Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt<br />Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu...
11:49 / 08.06.2016 | #4 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![image image](/images/quote_icon.gif)
Có top của chuongtrinh rồi
Đố ai định nghĩa được tình yêu<br />Có khó chi đâu một buổi chiều<br />Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt<br />Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu...
11:53 / 08.06.2016 | #5 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Chuyện quà tặng ngày 08/03
Hắn nghe một nhà tâm lý học nói, trong suy nghĩ của đàn bà có thể chia ra ba loại.
Loại thứ nhất là những người suy nghĩ sâu sắc, làm chính trị thì nhiều thủ đoan, làm doanh nhân thì nhiều mưu kế, làm khoa học nghệ thuật thì nhiều phát minh sáng tạo...
Loại này không nhiều.
Loại thứ hai là những người suy nghĩ chín chắn, nói năng thận trọng làm cho gia đình hạnh phúc ấm êm. Đàn bà này thuộc loại vượng phu ích tử.
Thành thị hay nông thôn có khá nhiều.
Loại thứ ba là óc để đầu lưỡi, nói không chịu nghĩ.
Loại này không hiếm.
Đó là lý thuyết hắn đọc được chẳng biết đúng hay sai. Thiên hạ cứ bình.
Còn chuyện nhà, hắn ngại nhất là quà tặng vợ như sinh nhật hay ngày lễ của chị em.
***
Mùng 8 -3 năm ấy hắn mua một bó hoa đẹp, thắm tươi, về nhà vừa trao tặng, vợ buông ngay câu " đơn giản quá nhỉ."
Hắn lặng người không nói một lời.
Mùng 8 – 3 năm sau, bạn bè xui là mua nội y làm quà chắc vợ sẽ khen chồng tâm lý. Hắn mua toàn hàng hiệu. Mới trao tay, vợ tương ngay một câu, "biết kích cỡ thế nào mà mua." Hắn nghĩ vợ chồng với nhau không biết mười cũng biết chín, chứ sao lại nói với chồng như vậy.
Hắn hết hứng.
Mùng 8 – 3 năm tiếp hắn được bạn tư vấn, vợ đã thế thì "quy ra thóc là hay nhất" Đúng ngày, vừa trao "thóc" vào tay, vợ cho một câu " có từng này thôi ạ".
Lạnh lùng không nói câu gì. Hắn lẩm bẩm trong mồm, không bằng "vợ nhặt"
Nỗi buồn năm tháng cũng qua đi.
Năm nay sắp đến mùng 8 -3, lòng xốn xang, chưa biết sắm quà cáp ra sao cho trong ấm ngoài êm thì may quá, cách vài tối cả nhà đang ăn cơm, vợ hắn thả một câu " phải mua cái ghế nhựa thấp thấp để ngồi nhặt rau thái thịt, chứ bây giờ cũng đã " ba giáp" rồi, phải giữ gìn xương cốt cho nó ngay thẳng chứ..." Vợ còn nói thêm gì gì nữa nhưng nghe được câu đấy hắn mừng rơn và nghĩ lần này thế nào cũng không chê được, ngày mai hắn sẽ mua ngay chiếc ghế như vợ vừa nói.
Hôm sau hắn đến phố đồ nhựa, tìm chiếc ghế vừa tầm như vợ mô tả, chọn màu đỏ thẫm – màu quyến rũ – rồi bảo nhà hàng cho vào cái túi mầu tôi tối. Để tạo sự bất ngờ hắn cắp thêm mấy chục phút giờ hành chính nữa đưa về nhà dấu nhẹm trong hộc bàn làm việc.
Đến ngày lễ, bình thản như mọi năm, hắn đưa cái túi quà tặng vợ, rồi nhẹ nhàng nói " tặng em, chắc em hài lòng". Hắn tưởng thế nào cũng được một câu " em cảm ơn anh".
Mở túi, vợ hắn nói không cần nghĩ một giây:
- Ông hâm ạ.
Hắn ngỡ ngàng.
- Thì anh tặng đúng như ý thích của em, còn gì nữa.
Mặt vợ nó như nổi khùng.
- Tôi nói với ông bao giờ!
- Thì tối hôm kia cô bảo trong bữa ăn.
- Tôi nói cần cái này ạ.
- ....
May thay con bé lớn nhà hắn góp vào:
- Con cũng nghe mẹ nói thế. Mẹ thích cái ghế nhựa.
Vợ hắn mặt chảy xệ ra.
Còn hắn thì khẳng định rằng cái nhà tâm lý trên nói đúng.
Vợ hắn thuộc loại thứ ba.
Hắn nghe một nhà tâm lý học nói, trong suy nghĩ của đàn bà có thể chia ra ba loại.
Loại thứ nhất là những người suy nghĩ sâu sắc, làm chính trị thì nhiều thủ đoan, làm doanh nhân thì nhiều mưu kế, làm khoa học nghệ thuật thì nhiều phát minh sáng tạo...
Loại này không nhiều.
Loại thứ hai là những người suy nghĩ chín chắn, nói năng thận trọng làm cho gia đình hạnh phúc ấm êm. Đàn bà này thuộc loại vượng phu ích tử.
Thành thị hay nông thôn có khá nhiều.
Loại thứ ba là óc để đầu lưỡi, nói không chịu nghĩ.
Loại này không hiếm.
Đó là lý thuyết hắn đọc được chẳng biết đúng hay sai. Thiên hạ cứ bình.
Còn chuyện nhà, hắn ngại nhất là quà tặng vợ như sinh nhật hay ngày lễ của chị em.
***
Mùng 8 -3 năm ấy hắn mua một bó hoa đẹp, thắm tươi, về nhà vừa trao tặng, vợ buông ngay câu " đơn giản quá nhỉ."
Hắn lặng người không nói một lời.
Mùng 8 – 3 năm sau, bạn bè xui là mua nội y làm quà chắc vợ sẽ khen chồng tâm lý. Hắn mua toàn hàng hiệu. Mới trao tay, vợ tương ngay một câu, "biết kích cỡ thế nào mà mua." Hắn nghĩ vợ chồng với nhau không biết mười cũng biết chín, chứ sao lại nói với chồng như vậy.
Hắn hết hứng.
Mùng 8 – 3 năm tiếp hắn được bạn tư vấn, vợ đã thế thì "quy ra thóc là hay nhất" Đúng ngày, vừa trao "thóc" vào tay, vợ cho một câu " có từng này thôi ạ".
Lạnh lùng không nói câu gì. Hắn lẩm bẩm trong mồm, không bằng "vợ nhặt"
Nỗi buồn năm tháng cũng qua đi.
Năm nay sắp đến mùng 8 -3, lòng xốn xang, chưa biết sắm quà cáp ra sao cho trong ấm ngoài êm thì may quá, cách vài tối cả nhà đang ăn cơm, vợ hắn thả một câu " phải mua cái ghế nhựa thấp thấp để ngồi nhặt rau thái thịt, chứ bây giờ cũng đã " ba giáp" rồi, phải giữ gìn xương cốt cho nó ngay thẳng chứ..." Vợ còn nói thêm gì gì nữa nhưng nghe được câu đấy hắn mừng rơn và nghĩ lần này thế nào cũng không chê được, ngày mai hắn sẽ mua ngay chiếc ghế như vợ vừa nói.
Hôm sau hắn đến phố đồ nhựa, tìm chiếc ghế vừa tầm như vợ mô tả, chọn màu đỏ thẫm – màu quyến rũ – rồi bảo nhà hàng cho vào cái túi mầu tôi tối. Để tạo sự bất ngờ hắn cắp thêm mấy chục phút giờ hành chính nữa đưa về nhà dấu nhẹm trong hộc bàn làm việc.
Đến ngày lễ, bình thản như mọi năm, hắn đưa cái túi quà tặng vợ, rồi nhẹ nhàng nói " tặng em, chắc em hài lòng". Hắn tưởng thế nào cũng được một câu " em cảm ơn anh".
Mở túi, vợ hắn nói không cần nghĩ một giây:
- Ông hâm ạ.
Hắn ngỡ ngàng.
- Thì anh tặng đúng như ý thích của em, còn gì nữa.
Mặt vợ nó như nổi khùng.
- Tôi nói với ông bao giờ!
- Thì tối hôm kia cô bảo trong bữa ăn.
- Tôi nói cần cái này ạ.
- ....
May thay con bé lớn nhà hắn góp vào:
- Con cũng nghe mẹ nói thế. Mẹ thích cái ghế nhựa.
Vợ hắn mặt chảy xệ ra.
Còn hắn thì khẳng định rằng cái nhà tâm lý trên nói đúng.
Vợ hắn thuộc loại thứ ba.
Đố ai định nghĩa được tình yêu<br />Có khó chi đâu một buổi chiều<br />Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt<br />Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu...
11:57 / 08.06.2016 | #6 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
Vượt qua sự lười biếng
Sự lười biếng, kẻ thù số một của thành công dù là trong lĩnh vực nào, học tập, kinh doanh hoặc là tình yêu. Tại sao bạn lười biếng mặc dù bạn biết rằng nếu như bạn không làm bài bạn sẽ rớt đại học, nếu như không làm việc, bạn sẽ trễ hạn chót, nếu như bạn không tập thể dục bạn sẽ không giảm cân được.
***
Bởi vì những điều này không xảy ra ngay lập tức. Bạn chỉ rớt đại học sau 6, 7 tháng nữa. Bạn chỉ trễ hạn chót và thừa cân sau 3, 4 tháng nữa. Nếu như hút một điếu thuốc mà ngay lập tức bị ung thư phổi thì có lẽ không ai muốn hút thuốc. Nhưng ung thư chỉ xảy ra sau một thời gian dài, tới khi nhận ra rồi thì đã quá trễ, thời gian không chờ đợi bạn, một năm sẽ trôi qua rất nhanh và ngày bạn sẽ phải đỗi mặt với hậu quả sẽ đến. Tại sao bạn lười biếng? Bạn lười biếng bởi vì bạn chấp nhận cuộc sông hiện tại. Bạn muốn thành công nhưng bạn không muốn nó vô cùng. Bạn không biết làm thế nào để đậu đại học. Bạn không biết làm thế nào để giàu có. Bạn không biết mình sẽ trở thành con người như thế nào. Bạn không có mục tiêu xác định. Bạn giận dữ vì cuộc sống khó khăn. Bạn tê liệt trước khó khăn. Bạn trở nên lười biếng.
Chúng ta hãy nói về cuộc sống! Cuộc sống không toàn là những ngày nắng đẹp, những cánh đồng thơ mộng. Mà nó sẽ quật ngã bạn, nghiền nát bạn nếu như bạn yếu đuối. Nếu như bạn không mạnh mẽ hơn để chống lại nó. Bạn không đặt ra mục tiêu để thành công. Bạn không đặt ra mục tiêu để trở nên giàu có. Hay bất kì mục tiêu nào trong cuộc sống. Bạn chỉ sống ngày qua ngày và trở nên lười biếng. Hãy nhớ rằng, luôn có những con người nổ lực, nếu bạn 22 tuổi, ngoài kia luôn có những người bằng tuổi bạn nổ lực để làm giàu. Nếu bạn 18 tuổi và bạn muốn thi vào Ngoại thương, thì ngoài kia luôn có những người nổ lực học tập được vào Ngoại thương. Trong khi đó bạn đang chơi game, thì họ đang cố gắng. Trong khi bạn đang ngủ thì họ đang hành động. Họ sẽ chiến thắng còn bạn sẽ thất bại, họ sẽ giàu có và thành đạt, bạn cứ sống mãi như bạn đang sống.
Cho dù bạn là ai, bạn đang ở trong hoàn cảnh như thế nào. Hãy đặt ra mục tiêu, kế hoạch. Phải nổ lực để theo đuổi nó. Nếu không bạn sẽ rơi ngay vào kế hoạch của người khác và họ sẽ thành công chứ không phải bạn. Tại sao bạn lười biếng? Bạn lười biếng bởi vì bạn sợ, bạn sợ cơn đau đầu mỗi khi phải giải toán, bạn sợ sự mệt mỏi khi phải thức khuya. Bạn sợ đau cơ mỗi khi phải tập thể dục. Bạn sợ đói mỗi khi phải ăn kiêng. Bạn sợ áp lực khi phải hoàn thành mục tiêu nào đó. Cơn đau là tạm thời, cuối cùng nó sẽ ngoai đi và thành tựu được tạo ra sau những bài toán khó là những bài toán khó hơn nữa mà bạn giải. Sau những ngày thức khuya, bạn sẽ nhận được sự thành công. Sau những buổi tập thể dục, bạn sẽ được thân hình mong muốn. Sau tạ 5 kí là tạ 10 kí và hơn thế nữa. Không đau đớn, không thành tựu.
Ai cũng thương cha mẹ nhưng không phải ai cũng nỗ lực vì cha mẹ. Cha mẹ có thể làm thêm gờ để nuôi bạn khôn lớn, đóng học phí cho bạn. Cha mẹ có thể thức khuya, dậy sớm làm tất cả vì bạn, nhưng bạn không sẳn sàng làm điều đó. Bạn không muốn hi sinh 1 giờ chơi game để đổi lấy 1 giờ học tập. Bạn không muốn hi sinh 1 giờ vui chơi đổi lấy 1 giờ nổ lực. Bạn không muốn làm điều đó. Bạn trở nên lười biếng.
Chúng ta đều có 1 cái tên. Liệu 10 năm nữa, tên của chúng ta có nằm trong danh sách những người thành đạt nhất? Liệu tên của chúng ta có được vinh danh như nhà lãnh đạo tài ba nhất. Tất cả phụ thuộc vào những gì chúng ta làm ngày hôm nay. Có những lúc chúng ta muốn hành động nhưng tâm lí bảo chúng ta hãy đi ngủ, hãy đi chơi. Ngày qua ngày, chúng ta cứ mãi đắng đo đến nỗi chúng ta mắc kẹt trong dòng suy nghĩ đó. Thời gian trôi qua, chúng ta nhinhd lại sẽ thấy hối tiếc vì những chuỗi ngày lười biếng. Hãy chấm dứt đấu tranh tư tưởng. Muốn thành công, bạn không thể lười biếng được. Con đường thành công không có dấu chân của những kẻ lười biếng. Bạn không thể ngồi đó chơi game, lướt web cả ngày mong chờ mình thành đạt được. Không cần biết bạn là nam hay nữ, nhưng bạn cần phải nổ lực, đặc biệt là đàn ông, đàn ông thì càng không thể lười biếng.
Mọi chuyện đã thật sự bắt đầu, hãy cầm bút lên và giải ngay một bài toán. Hãy mang giày vào và chạy ngay một vòng. Mang tạ vào để tập ngay 10 tạ. Hãy dấn thân vào kinh doanh, dấn thân vào những cuộc phiêu lưu.
Hãy dùng cái đầu của bạn, dùng đôi tay đôi chận của bạn, cù chỏ, đầu gối và thậm chí là móng tay của bạn, dùng tất cả những gì bạn đang có để chiến đấu, để vươn lên, để vượt từng bước một, từng cm một, từng này một cho tới khi bạn đạt được thành công.
Từ hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu. QUYẾT TÂM MẠNH. KHÔNG BỎ CUỘC. KHÔNG ĐẦU HÀNG. KHÔNG LÙI BƯỚC
Sự lười biếng, kẻ thù số một của thành công dù là trong lĩnh vực nào, học tập, kinh doanh hoặc là tình yêu. Tại sao bạn lười biếng mặc dù bạn biết rằng nếu như bạn không làm bài bạn sẽ rớt đại học, nếu như không làm việc, bạn sẽ trễ hạn chót, nếu như bạn không tập thể dục bạn sẽ không giảm cân được.
***
Bởi vì những điều này không xảy ra ngay lập tức. Bạn chỉ rớt đại học sau 6, 7 tháng nữa. Bạn chỉ trễ hạn chót và thừa cân sau 3, 4 tháng nữa. Nếu như hút một điếu thuốc mà ngay lập tức bị ung thư phổi thì có lẽ không ai muốn hút thuốc. Nhưng ung thư chỉ xảy ra sau một thời gian dài, tới khi nhận ra rồi thì đã quá trễ, thời gian không chờ đợi bạn, một năm sẽ trôi qua rất nhanh và ngày bạn sẽ phải đỗi mặt với hậu quả sẽ đến. Tại sao bạn lười biếng? Bạn lười biếng bởi vì bạn chấp nhận cuộc sông hiện tại. Bạn muốn thành công nhưng bạn không muốn nó vô cùng. Bạn không biết làm thế nào để đậu đại học. Bạn không biết làm thế nào để giàu có. Bạn không biết mình sẽ trở thành con người như thế nào. Bạn không có mục tiêu xác định. Bạn giận dữ vì cuộc sống khó khăn. Bạn tê liệt trước khó khăn. Bạn trở nên lười biếng.
Chúng ta hãy nói về cuộc sống! Cuộc sống không toàn là những ngày nắng đẹp, những cánh đồng thơ mộng. Mà nó sẽ quật ngã bạn, nghiền nát bạn nếu như bạn yếu đuối. Nếu như bạn không mạnh mẽ hơn để chống lại nó. Bạn không đặt ra mục tiêu để thành công. Bạn không đặt ra mục tiêu để trở nên giàu có. Hay bất kì mục tiêu nào trong cuộc sống. Bạn chỉ sống ngày qua ngày và trở nên lười biếng. Hãy nhớ rằng, luôn có những con người nổ lực, nếu bạn 22 tuổi, ngoài kia luôn có những người bằng tuổi bạn nổ lực để làm giàu. Nếu bạn 18 tuổi và bạn muốn thi vào Ngoại thương, thì ngoài kia luôn có những người nổ lực học tập được vào Ngoại thương. Trong khi đó bạn đang chơi game, thì họ đang cố gắng. Trong khi bạn đang ngủ thì họ đang hành động. Họ sẽ chiến thắng còn bạn sẽ thất bại, họ sẽ giàu có và thành đạt, bạn cứ sống mãi như bạn đang sống.
Cho dù bạn là ai, bạn đang ở trong hoàn cảnh như thế nào. Hãy đặt ra mục tiêu, kế hoạch. Phải nổ lực để theo đuổi nó. Nếu không bạn sẽ rơi ngay vào kế hoạch của người khác và họ sẽ thành công chứ không phải bạn. Tại sao bạn lười biếng? Bạn lười biếng bởi vì bạn sợ, bạn sợ cơn đau đầu mỗi khi phải giải toán, bạn sợ sự mệt mỏi khi phải thức khuya. Bạn sợ đau cơ mỗi khi phải tập thể dục. Bạn sợ đói mỗi khi phải ăn kiêng. Bạn sợ áp lực khi phải hoàn thành mục tiêu nào đó. Cơn đau là tạm thời, cuối cùng nó sẽ ngoai đi và thành tựu được tạo ra sau những bài toán khó là những bài toán khó hơn nữa mà bạn giải. Sau những ngày thức khuya, bạn sẽ nhận được sự thành công. Sau những buổi tập thể dục, bạn sẽ được thân hình mong muốn. Sau tạ 5 kí là tạ 10 kí và hơn thế nữa. Không đau đớn, không thành tựu.
Ai cũng thương cha mẹ nhưng không phải ai cũng nỗ lực vì cha mẹ. Cha mẹ có thể làm thêm gờ để nuôi bạn khôn lớn, đóng học phí cho bạn. Cha mẹ có thể thức khuya, dậy sớm làm tất cả vì bạn, nhưng bạn không sẳn sàng làm điều đó. Bạn không muốn hi sinh 1 giờ chơi game để đổi lấy 1 giờ học tập. Bạn không muốn hi sinh 1 giờ vui chơi đổi lấy 1 giờ nổ lực. Bạn không muốn làm điều đó. Bạn trở nên lười biếng.
Chúng ta đều có 1 cái tên. Liệu 10 năm nữa, tên của chúng ta có nằm trong danh sách những người thành đạt nhất? Liệu tên của chúng ta có được vinh danh như nhà lãnh đạo tài ba nhất. Tất cả phụ thuộc vào những gì chúng ta làm ngày hôm nay. Có những lúc chúng ta muốn hành động nhưng tâm lí bảo chúng ta hãy đi ngủ, hãy đi chơi. Ngày qua ngày, chúng ta cứ mãi đắng đo đến nỗi chúng ta mắc kẹt trong dòng suy nghĩ đó. Thời gian trôi qua, chúng ta nhinhd lại sẽ thấy hối tiếc vì những chuỗi ngày lười biếng. Hãy chấm dứt đấu tranh tư tưởng. Muốn thành công, bạn không thể lười biếng được. Con đường thành công không có dấu chân của những kẻ lười biếng. Bạn không thể ngồi đó chơi game, lướt web cả ngày mong chờ mình thành đạt được. Không cần biết bạn là nam hay nữ, nhưng bạn cần phải nổ lực, đặc biệt là đàn ông, đàn ông thì càng không thể lười biếng.
Mọi chuyện đã thật sự bắt đầu, hãy cầm bút lên và giải ngay một bài toán. Hãy mang giày vào và chạy ngay một vòng. Mang tạ vào để tập ngay 10 tạ. Hãy dấn thân vào kinh doanh, dấn thân vào những cuộc phiêu lưu.
Hãy dùng cái đầu của bạn, dùng đôi tay đôi chận của bạn, cù chỏ, đầu gối và thậm chí là móng tay của bạn, dùng tất cả những gì bạn đang có để chiến đấu, để vươn lên, để vượt từng bước một, từng cm một, từng này một cho tới khi bạn đạt được thành công.
Từ hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu. QUYẾT TÂM MẠNH. KHÔNG BỎ CUỘC. KHÔNG ĐẦU HÀNG. KHÔNG LÙI BƯỚC
Đố ai định nghĩa được tình yêu<br />Có khó chi đâu một buổi chiều<br />Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt<br />Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu...
12:03 / 08.06.2016 | #7 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![image image](/images/quote_icon.gif)
Top đó ngưng hoạt động lâu rồi
12:52 / 08.06.2016 | #8 |
![]() | ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![image image](/images/quote_icon.gif)
Đăng lên đó chẳng ai bảo là đào top cả. Tránh lập top trùng chủ đề. Em copy hết vào đó rồi anh xoá top này.
Đố ai định nghĩa được tình yêu<br />Có khó chi đâu một buổi chiều<br />Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt<br />Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu...
Bạn cần phải Đăng nhập để có thể tham gia bình luận!