Chủ đề: [Truyện] Bụi đời chợ cóc
![]() | ![]() ![]() ![]() 15:15 / 07.06.2016 |
Cái chợ cóc này nằm ở cuối con
phố hẻo lánh của vùng ngoại
thành. Nó mọc lên bởi người ta
ngại đi ra chợ to ngoài phố lớn.
Cũng bởi chỉ đáp ứng nhu cầu
mua bán trao đổi ít ỏi, tạm bợ
của thiểu số dân cư nên nó chỉ
đông đúc vào buổi chiều và
đìu hiu, lác đác vào các buổi
khác. Thế nhưng về bản chất,
nó vẫn là cái chợ. Mà đã là chợ
thì phải có thành phần đầu
đường xó chợ, hay gọi cách
khác là dân bụi đời. Người ta là
chợ lớn thì có bụi đời chợ lớn,
mình đây chợ cóc thì cũng phải
có bụi đời chợ cóc chứ.
Cầm đầu nhóm này là nhân vật
có tên Hùng chợ cóc, nổi tiếng
với biệt tài xúc trộm thóc của
thầy u đi bán. Hắn cùng với em
ruột là Lâm dại gái và nhiều
đàn em dặt dẹo khác đã bám
trụ và kiếm ăn ở cái chợ này từ
cái ngày ông bà già hắn bán
hết thóc đi, mua vàng cho vào
két sắt, hắn hết đường xúc
trộm.
Công việc hằng ngày của bọn
chúng là lang thang ngoài chợ,
ai thuê cái gì thì làm, ai hở cái
gì là móc túi, em nào vô tình lúi
húi là chúng nó soi hàng. Đến
tối, Hùng chợ cóc sẽ tụ tập đàn
em lại, kiểm tra chiến lợi phẩm
thu được trong một ngày, rồi
sau đó chia chác cho anh em ăn
uống. Hôm nào ăn cắp được
nhiều thì đi chén hải sản, hát
kảaoke, chơi gái, hôm không
kiếm được gì thì ở nhà ăn mì
tôm và quay tay với nhau.
Hôm nay cũng thế, Hùng chợ
cóc ngồi chễm chệ trên cái ghế
da, gác chân lên bàn tỏ vẻ oai
phong:
– Sao? Hôm nay chúng mày
kiếm ăn thế nào? Báo cáo mau!
Nói là ngồi ghế da, gác chân lên
bàn cho oách và ra dáng đại ca
thôi, chứ thực ra cái ghế đó đã
màu đã sờn, bạc phếch, thủng
lỗ chỗ lòi cả đệm mút bên
trong, toàn mùi cứt gián, nước
đái chuột khai mù. Cái bàn thì
bị thọt, còn có 3 chân rưỡi, ọp
ẹp, cáu bẩn, ẩm mốc của bà bán
thịt lợn vứt đi, mấy anh em
tiếc nên khênh về cho đại ca
dùng.
Nghe đại ca ra lệnh báo cáo
chiến lợi phẩm, mấy thằng đàn
em đã xếp hàng cầm sẵn thành
quả lao động của chúng trên
tay, chờ đến lượt báo cáo.
Bỗng có một thằng từ giữa
hàng bước lên:
– Dạ, thưa đại ca…
– Đậu má mày, đến lượt mày
chưa mà lao lên? Đã có lệnh của
tao chưa?
– Dạ, không ạ, em không báo
cáo, chỉ là thấy sự việc ảnh
hưởng đến hình ảnh tôn
nghiêm của đại ca nên em phải
nói thôi ạ.
– Việc gì? Nói.
– Dạ, đại ca đừng ngồi gác chân
lên bàn nữa, quần đại ca bị rách
đũng, nhìn kinh lắm ạ.
– Ôi, cái đệt, thật thế à.
Lúc này, Lâm dại gái mới từ
phía sau bước lên:
– Lâm tôi xin có ý kiến thế này.
Số tiền kiếm được hôm nay,
chúng ta sẽ nhịn ăn, dành tiền
mua cho đại ca 2 cái quần sịp
mới. Chứ đường đường là đại
ca chợ cóc mà lại mặc quần sịp
rách thì thật đáng xấu hổ. Nhất
là lúc đi chơi cave, cởi quần ra,
bọn cave nhìn thấy sịp rách nó
sẽ khinh đại ca mình. Các anh
em thấy sao?
– Đồng ý, đồng ý, đồng ý – cả
bọn đồng thanh.
Nghe vậy, Hùng chợ cóc mới
đứng dậy, nước mắt đã rưng
rưng:
– Thưa anh em. Thằng Hùng
chợ cóc này dặt dẹo trên giang
hồ đã bao nhiêu năm, chỉ quen
xúc thóc của thầy bu đem bán
và lấy trộm quần lót của con
gái để tối về quay tay, nay
được anh em quan tâm mua
cho quần sịp, thật sự cảm động
không nói nên lời. Cái quần sịp
chỉ là chuyện nhỏ, tình cảm của
anh em ta mới là đáng quý,
đúng không anh em?
– Thôi, đại ca hôm nay sến quá,
định làm thanh niên nghiêm
túc à? Mình tiến hành kiểm tra
chiến lợi phẩm đi đại ca, xem
có gì ăn không, em đói quá rồi.
– Ừ, đập con muỗi mải đọc điếu văn nên
quên mất. Nào, bắt đầu từ
thằng Sẹo. Hôm nay kiếm được
gì?
– Dạ, em được nửa con vịt
nướng, hai quả mướp ạ.
– Đậu má, ít thế. Mà lấy mướp
làm cái éo gì? Để thông ás à?
Thế còn thằng Trĩ? Chiến lợi
phẩm của mày đâu?
– Dạ, hồi chiều em khiêng hộ
sọt hoa quả cho mụ béo, xong
mụ ấy cho 20 nghìn và 3 quả
xoài ạ.
– Còn mày, hôm nay được gì? –
Hùng chợ cóc hỏi và hất hàm
về phía thằng Lìn.
– Dạ, lúc trưa có con bé cúi cúi
mua hàng, em thò tay vào túi
xách của nó móc được cái gói
này ạ. Không biết là gói gì
nhưng chắc là cũng đắt tiền,
nhìn sang trọng và đẹp lắm ạ.
– Đâu, đưa tao xem.
– Dạ, đây ạ.
– Đậu má, Kotẽ à? Mày móc cái
gói này về làm gì? Làm khẩu
trang à? Hay để bịt lỗ ás? Ngu
éo để đâu hết chỗ ngu. Hôm
nay là cái ngày éo gì mà kiếm
được toàn thứ vớ vẩn.
– Còn thằng Kít, được gì mang
lên đây.
– Dạ, em được con Iphone5 ạ.
– Ôi, ngon! Có thế chứ. Đậu má,
tưởng hôm nay đen như chó,
ai ngờ lại xuân như gió. Có quả
Iphone này thì hôm nay lại
nhậu hải sản dê núi tẹt ga, mua
thêm cho tất cả anh em mỗi
người 2 cái quần sịp mới nữa.
Đưa xem nào, có phải hàng xịn
không hay lại hàng của khựa?
– Hàng xịn mà đại ca, em tháo
ra kiểm tra rồi, 2 sim 2 sóng
luôn.
– Đậu má cái thằng óc đậu này.
Tao lại đập nát đầu mày lấy óc
sốt cà chua giờ chứ. Làm đại ca
mày mừng hụt….
phố hẻo lánh của vùng ngoại
thành. Nó mọc lên bởi người ta
ngại đi ra chợ to ngoài phố lớn.
Cũng bởi chỉ đáp ứng nhu cầu
mua bán trao đổi ít ỏi, tạm bợ
của thiểu số dân cư nên nó chỉ
đông đúc vào buổi chiều và
đìu hiu, lác đác vào các buổi
khác. Thế nhưng về bản chất,
nó vẫn là cái chợ. Mà đã là chợ
thì phải có thành phần đầu
đường xó chợ, hay gọi cách
khác là dân bụi đời. Người ta là
chợ lớn thì có bụi đời chợ lớn,
mình đây chợ cóc thì cũng phải
có bụi đời chợ cóc chứ.
Cầm đầu nhóm này là nhân vật
có tên Hùng chợ cóc, nổi tiếng
với biệt tài xúc trộm thóc của
thầy u đi bán. Hắn cùng với em
ruột là Lâm dại gái và nhiều
đàn em dặt dẹo khác đã bám
trụ và kiếm ăn ở cái chợ này từ
cái ngày ông bà già hắn bán
hết thóc đi, mua vàng cho vào
két sắt, hắn hết đường xúc
trộm.
Công việc hằng ngày của bọn
chúng là lang thang ngoài chợ,
ai thuê cái gì thì làm, ai hở cái
gì là móc túi, em nào vô tình lúi
húi là chúng nó soi hàng. Đến
tối, Hùng chợ cóc sẽ tụ tập đàn
em lại, kiểm tra chiến lợi phẩm
thu được trong một ngày, rồi
sau đó chia chác cho anh em ăn
uống. Hôm nào ăn cắp được
nhiều thì đi chén hải sản, hát
kảaoke, chơi gái, hôm không
kiếm được gì thì ở nhà ăn mì
tôm và quay tay với nhau.
Hôm nay cũng thế, Hùng chợ
cóc ngồi chễm chệ trên cái ghế
da, gác chân lên bàn tỏ vẻ oai
phong:
– Sao? Hôm nay chúng mày
kiếm ăn thế nào? Báo cáo mau!
Nói là ngồi ghế da, gác chân lên
bàn cho oách và ra dáng đại ca
thôi, chứ thực ra cái ghế đó đã
màu đã sờn, bạc phếch, thủng
lỗ chỗ lòi cả đệm mút bên
trong, toàn mùi cứt gián, nước
đái chuột khai mù. Cái bàn thì
bị thọt, còn có 3 chân rưỡi, ọp
ẹp, cáu bẩn, ẩm mốc của bà bán
thịt lợn vứt đi, mấy anh em
tiếc nên khênh về cho đại ca
dùng.
Nghe đại ca ra lệnh báo cáo
chiến lợi phẩm, mấy thằng đàn
em đã xếp hàng cầm sẵn thành
quả lao động của chúng trên
tay, chờ đến lượt báo cáo.
Bỗng có một thằng từ giữa
hàng bước lên:
– Dạ, thưa đại ca…
– Đậu má mày, đến lượt mày
chưa mà lao lên? Đã có lệnh của
tao chưa?
– Dạ, không ạ, em không báo
cáo, chỉ là thấy sự việc ảnh
hưởng đến hình ảnh tôn
nghiêm của đại ca nên em phải
nói thôi ạ.
– Việc gì? Nói.
– Dạ, đại ca đừng ngồi gác chân
lên bàn nữa, quần đại ca bị rách
đũng, nhìn kinh lắm ạ.
– Ôi, cái đệt, thật thế à.
Lúc này, Lâm dại gái mới từ
phía sau bước lên:
– Lâm tôi xin có ý kiến thế này.
Số tiền kiếm được hôm nay,
chúng ta sẽ nhịn ăn, dành tiền
mua cho đại ca 2 cái quần sịp
mới. Chứ đường đường là đại
ca chợ cóc mà lại mặc quần sịp
rách thì thật đáng xấu hổ. Nhất
là lúc đi chơi cave, cởi quần ra,
bọn cave nhìn thấy sịp rách nó
sẽ khinh đại ca mình. Các anh
em thấy sao?
– Đồng ý, đồng ý, đồng ý – cả
bọn đồng thanh.
Nghe vậy, Hùng chợ cóc mới
đứng dậy, nước mắt đã rưng
rưng:
– Thưa anh em. Thằng Hùng
chợ cóc này dặt dẹo trên giang
hồ đã bao nhiêu năm, chỉ quen
xúc thóc của thầy bu đem bán
và lấy trộm quần lót của con
gái để tối về quay tay, nay
được anh em quan tâm mua
cho quần sịp, thật sự cảm động
không nói nên lời. Cái quần sịp
chỉ là chuyện nhỏ, tình cảm của
anh em ta mới là đáng quý,
đúng không anh em?
– Thôi, đại ca hôm nay sến quá,
định làm thanh niên nghiêm
túc à? Mình tiến hành kiểm tra
chiến lợi phẩm đi đại ca, xem
có gì ăn không, em đói quá rồi.
– Ừ, đập con muỗi mải đọc điếu văn nên
quên mất. Nào, bắt đầu từ
thằng Sẹo. Hôm nay kiếm được
gì?
– Dạ, em được nửa con vịt
nướng, hai quả mướp ạ.
– Đậu má, ít thế. Mà lấy mướp
làm cái éo gì? Để thông ás à?
Thế còn thằng Trĩ? Chiến lợi
phẩm của mày đâu?
– Dạ, hồi chiều em khiêng hộ
sọt hoa quả cho mụ béo, xong
mụ ấy cho 20 nghìn và 3 quả
xoài ạ.
– Còn mày, hôm nay được gì? –
Hùng chợ cóc hỏi và hất hàm
về phía thằng Lìn.
– Dạ, lúc trưa có con bé cúi cúi
mua hàng, em thò tay vào túi
xách của nó móc được cái gói
này ạ. Không biết là gói gì
nhưng chắc là cũng đắt tiền,
nhìn sang trọng và đẹp lắm ạ.
– Đâu, đưa tao xem.
– Dạ, đây ạ.
– Đậu má, Kotẽ à? Mày móc cái
gói này về làm gì? Làm khẩu
trang à? Hay để bịt lỗ ás? Ngu
éo để đâu hết chỗ ngu. Hôm
nay là cái ngày éo gì mà kiếm
được toàn thứ vớ vẩn.
– Còn thằng Kít, được gì mang
lên đây.
– Dạ, em được con Iphone5 ạ.
– Ôi, ngon! Có thế chứ. Đậu má,
tưởng hôm nay đen như chó,
ai ngờ lại xuân như gió. Có quả
Iphone này thì hôm nay lại
nhậu hải sản dê núi tẹt ga, mua
thêm cho tất cả anh em mỗi
người 2 cái quần sịp mới nữa.
Đưa xem nào, có phải hàng xịn
không hay lại hàng của khựa?
– Hàng xịn mà đại ca, em tháo
ra kiểm tra rồi, 2 sim 2 sóng
luôn.
– Đậu má cái thằng óc đậu này.
Tao lại đập nát đầu mày lấy óc
sốt cà chua giờ chứ. Làm đại ca
mày mừng hụt….
Dark Dragon