Chủ đề: Toptic chế thơ
![]() | ![]() ![]() ![]() 12:01 / 16.05.2016 |
TRUYỆN KIỀU CHẾ (FULL)
Trăm năm trong cõi người ta
Nguyễn Du được gọi là cha
truyện Kiều
Đọc xong tôi thấy đăm chiêu
Vì Du đã viết rất nhiều điều sai
Người tốt thì hay bị die
Còn mấy đứa giặc sống dài như
trâu
Trải qua 1 cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau
đớn lòng
Đầu lòng 2 ả tố nga
Thúy Kiều là chị hay cười ha ha
Thúy Vân bản tính thối tha
Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ
Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ
Nên đành nhẫn nhịn : “Thôi ờ
tao thua”
Vân sướng : “Tao thắng làm vua
Còn mày bại trận làm cua trong
nồi”
Thúy Kiều tức giận : “Đồ tồi Sẵn
ngay cứt chó tao bôi mặt mày !”
Thúy Vân vừa cú vừa cay
Nhặt dao , lao tới , chém bay cái
đầu
Kiều ta còn mỗi đầu lâu Mất thân
đành kiếm xà mâu cắm vào
Thúy Vân sợ quá thành đao
Cha mẹ thấy thế gửi vào lầu xanh
Bán dâm mới được 1 tuần
Vân kiếm được kẻ chuộc thân
cho mình
Chàng tên là Mã Giám Sinh
Quê hương ở xứ Mộng Tình xinh
tươi
Thanh niên trai tráng đôi mươi
Nhiều tài lắm của là người đẹp
trai
Cò kè bớt 1 thêm 2
Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 4
trăm
Thúy Vân tuổi mới 15
Là gái sung sức ăn nằm rất phê
Kiệu to đến rước Vân về
Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả
người
Quản gia đón kiệu tươi cười
Thân lùn trán hói là người rất
thâm
Quản gia tên gọi Thúc Sinh
Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư
Hoạn Thư yểu điệu hiền từ
Do được giáo dục bởi sư trong
đền
Giám Sinh đéo đợi được thêm
Đè Vân xuống tấm nệm êm trong
buồng
Sức trai đéo phải nói xuông
Hục lên hục xuống cả buồng
rung rinh
Đang khi sung sướng phọt tinh
Bỗng đâu phát hiện gia đinh đầy
phòng
Thúc Sinh cầm quả đao cong
Lưỡi dao cắm phập vào trong
mình chàng
Giám Sinh chưa kịp hoang mang
Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời
Vân đang rũ rượi tơi bời
Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng
Đ** nhau ngay cạnh xác chồng
Thúy Vân vẫn sướng hẩy mông
liên hồi
Trùm giờ là gã Thúc Sinh
1 chim 2 bướm làm tình như heo
Quá sức nên suýt bị teo
Đành đưa Vân đến ở đèo Bích
Ngưng
Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Thúy Vân ngứa bướm tự mân tự
sờ
Tự thương thân khổ bơ vơ
Kiếp người lưu lạc bao giờ mới
thôi
Phận sao phận bạc như vôi
Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ
làng
Ðang khi Vân thấy hoang mang
Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều
phu
Cao to, mạnh khoẻ, lù đù
Chàng ta lắp bắp : “Tôi Cù Sở
Khanh”
Vội vàng xé yếm lụa xanh
Toàn thân uốn éo Vân bành chân
ra
Sở Khanh bản tính thật thà
Chỉ biết bất động đứng xa mà
nhìn
Vân đành mở miệng cầu xin
“Không thấy em bị ngứa lìn hay
sao?”
Sở ngu nhưng đéo bị đao
Hét to 1 tiếng Sở lao vào lầu
Mũi khoan thọc xuống giếng sâu
Ngoáy qua ngoáy lại tới đầu canh
ba
Sơ Khanh mệt ngủ li bì
Thúy Vân chộm ngựa vội phi về
nhà
Chém cha cái số đào hoa
Dính vào là bị mất cà như chơi
Sở Khanh mệt mỏi tơi bời
Bị nung dưới ánh mặt trời chói
chang
Thúc Sinh miệng quát oang oang
“Làm vẹo tao trốn, tao phang
chết mày”
Tay lăm lăm quả dao phay
Tấm thân mạnh khoẻ từ nay thôi
rồi
Cặc Khanh bị chẻ làm đôi
Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi.
Thúy Vân phi ngựa vèo vèo
Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu
Xung quanh 1 lũ đầu trâu
Thấy Vân ngon quá liền bâu vào
nàng
Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang
1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra
Kiếm khách tuy đứng từ xa
Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng
minh
“Bọn bây sao thật đáng khinh
Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng
mày”
Côn đồ lập tức bao vây
Chiều thu gió thổi cành cây là đà
Chớp lên 1 ánh sao sa
Lưu manh cả lũ thành ma không
đầu
Thúy Vân cảm cái ơn sâu
“Kiếp này xin nguyện theo hầu
ân công”
“Giúp người chẳng để báo công
Tiểu thư bảo trọng ta không dám
phiền
Ngân lượng còn 1 đôi viên
Xin nhận lộ phí có tiền ăn chơi”
Đội trời đạp đất ở đời
Họ Từ tên Hải vốn người Hà Đông
Từ nhỏ luyện đồng tử công
Nghiêm cấm sắc dục nếu không
chết liền
Thúy Vân lập tức giả điên
Lột đồ khóc lóc luyên thuyên
không ngừng
Chàng Từ gặp chuyện chẳng
đừng
Nên bất đắc dĩ phải dừng lại coi
Thúy Vân là gái làng chơi
Trổ hết bản lĩnh để mời chàng
chơi
Từ Đồng nam dương khí quá dư
Gặp siêu dâm nữ đến sư cũng
tèo
Ở nơi rừng núi cheo leo
1 đôi nam nữ oằn èo với nhau
Thời gian lặng lẽ trôi mau
Từ Hải bỗng thấy đau đầu nhức
chân
Thế rồi kinh mạch toàn thân
Cùng nhau đứt hết , muôn phần
xót xa
Làm tình – tẩu hỏa nhập ma
Trở thành phế vật thật là đáng
thương
Ân hận phẫn uất bi thương
Từ Hải chết đứng bên đường tội
thay
Thúy Vân chẳng chút mảy may
Hớp đống ngân lượng đi ngay 1
lèo
Thúy Vân sắp được về nhà
Tâm trạng vui vẻ hát ca dọc
đường
Trải đầu vuốt tóc soi gương
Chợt thấy hiểm họa khôn lường
thất kinh
Phía sau đuổi tới – Thúc Sinh
Sông chắn trước mặt , đinh ninh
rồi đời
Vân ta lại chẳng biết bơi
Nên gieo xác lại bên bờ sông
dâm
Trăm năm trong cõi người ta
Nguyễn Du được gọi là cha
truyện Kiều
Đọc xong tôi thấy đăm chiêu
Vì Du đã viết rất nhiều điều sai
Người tốt thì hay bị die
Còn mấy đứa giặc sống dài như
trâu
Trải qua 1 cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau
đớn lòng
Đầu lòng 2 ả tố nga
Thúy Kiều là chị hay cười ha ha
Thúy Vân bản tính thối tha
Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ
Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ
Nên đành nhẫn nhịn : “Thôi ờ
tao thua”
Vân sướng : “Tao thắng làm vua
Còn mày bại trận làm cua trong
nồi”
Thúy Kiều tức giận : “Đồ tồi Sẵn
ngay cứt chó tao bôi mặt mày !”
Thúy Vân vừa cú vừa cay
Nhặt dao , lao tới , chém bay cái
đầu
Kiều ta còn mỗi đầu lâu Mất thân
đành kiếm xà mâu cắm vào
Thúy Vân sợ quá thành đao
Cha mẹ thấy thế gửi vào lầu xanh
Bán dâm mới được 1 tuần
Vân kiếm được kẻ chuộc thân
cho mình
Chàng tên là Mã Giám Sinh
Quê hương ở xứ Mộng Tình xinh
tươi
Thanh niên trai tráng đôi mươi
Nhiều tài lắm của là người đẹp
trai
Cò kè bớt 1 thêm 2
Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 4
trăm
Thúy Vân tuổi mới 15
Là gái sung sức ăn nằm rất phê
Kiệu to đến rước Vân về
Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả
người
Quản gia đón kiệu tươi cười
Thân lùn trán hói là người rất
thâm
Quản gia tên gọi Thúc Sinh
Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư
Hoạn Thư yểu điệu hiền từ
Do được giáo dục bởi sư trong
đền
Giám Sinh đéo đợi được thêm
Đè Vân xuống tấm nệm êm trong
buồng
Sức trai đéo phải nói xuông
Hục lên hục xuống cả buồng
rung rinh
Đang khi sung sướng phọt tinh
Bỗng đâu phát hiện gia đinh đầy
phòng
Thúc Sinh cầm quả đao cong
Lưỡi dao cắm phập vào trong
mình chàng
Giám Sinh chưa kịp hoang mang
Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời
Vân đang rũ rượi tơi bời
Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng
Đ** nhau ngay cạnh xác chồng
Thúy Vân vẫn sướng hẩy mông
liên hồi
Trùm giờ là gã Thúc Sinh
1 chim 2 bướm làm tình như heo
Quá sức nên suýt bị teo
Đành đưa Vân đến ở đèo Bích
Ngưng
Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Thúy Vân ngứa bướm tự mân tự
sờ
Tự thương thân khổ bơ vơ
Kiếp người lưu lạc bao giờ mới
thôi
Phận sao phận bạc như vôi
Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ
làng
Ðang khi Vân thấy hoang mang
Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều
phu
Cao to, mạnh khoẻ, lù đù
Chàng ta lắp bắp : “Tôi Cù Sở
Khanh”
Vội vàng xé yếm lụa xanh
Toàn thân uốn éo Vân bành chân
ra
Sở Khanh bản tính thật thà
Chỉ biết bất động đứng xa mà
nhìn
Vân đành mở miệng cầu xin
“Không thấy em bị ngứa lìn hay
sao?”
Sở ngu nhưng đéo bị đao
Hét to 1 tiếng Sở lao vào lầu
Mũi khoan thọc xuống giếng sâu
Ngoáy qua ngoáy lại tới đầu canh
ba
Sơ Khanh mệt ngủ li bì
Thúy Vân chộm ngựa vội phi về
nhà
Chém cha cái số đào hoa
Dính vào là bị mất cà như chơi
Sở Khanh mệt mỏi tơi bời
Bị nung dưới ánh mặt trời chói
chang
Thúc Sinh miệng quát oang oang
“Làm vẹo tao trốn, tao phang
chết mày”
Tay lăm lăm quả dao phay
Tấm thân mạnh khoẻ từ nay thôi
rồi
Cặc Khanh bị chẻ làm đôi
Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi.
Thúy Vân phi ngựa vèo vèo
Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu
Xung quanh 1 lũ đầu trâu
Thấy Vân ngon quá liền bâu vào
nàng
Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang
1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra
Kiếm khách tuy đứng từ xa
Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng
minh
“Bọn bây sao thật đáng khinh
Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng
mày”
Côn đồ lập tức bao vây
Chiều thu gió thổi cành cây là đà
Chớp lên 1 ánh sao sa
Lưu manh cả lũ thành ma không
đầu
Thúy Vân cảm cái ơn sâu
“Kiếp này xin nguyện theo hầu
ân công”
“Giúp người chẳng để báo công
Tiểu thư bảo trọng ta không dám
phiền
Ngân lượng còn 1 đôi viên
Xin nhận lộ phí có tiền ăn chơi”
Đội trời đạp đất ở đời
Họ Từ tên Hải vốn người Hà Đông
Từ nhỏ luyện đồng tử công
Nghiêm cấm sắc dục nếu không
chết liền
Thúy Vân lập tức giả điên
Lột đồ khóc lóc luyên thuyên
không ngừng
Chàng Từ gặp chuyện chẳng
đừng
Nên bất đắc dĩ phải dừng lại coi
Thúy Vân là gái làng chơi
Trổ hết bản lĩnh để mời chàng
chơi
Từ Đồng nam dương khí quá dư
Gặp siêu dâm nữ đến sư cũng
tèo
Ở nơi rừng núi cheo leo
1 đôi nam nữ oằn èo với nhau
Thời gian lặng lẽ trôi mau
Từ Hải bỗng thấy đau đầu nhức
chân
Thế rồi kinh mạch toàn thân
Cùng nhau đứt hết , muôn phần
xót xa
Làm tình – tẩu hỏa nhập ma
Trở thành phế vật thật là đáng
thương
Ân hận phẫn uất bi thương
Từ Hải chết đứng bên đường tội
thay
Thúy Vân chẳng chút mảy may
Hớp đống ngân lượng đi ngay 1
lèo
Thúy Vân sắp được về nhà
Tâm trạng vui vẻ hát ca dọc
đường
Trải đầu vuốt tóc soi gương
Chợt thấy hiểm họa khôn lường
thất kinh
Phía sau đuổi tới – Thúc Sinh
Sông chắn trước mặt , đinh ninh
rồi đời
Vân ta lại chẳng biết bơi
Nên gieo xác lại bên bờ sông
dâm

Hệ thống không cho phép sử dụng link trong chữ ký